Chương 1367: Giả dối 1
Dylan bắt đầu dẫn dắt đội ngũ hành động, Gia Di tạm thời buông xuống chuyện này, tiếp tục cùng Phương Trấn Nhạc suy luận và phân tích tình trạng và suy nghĩ của bọn bắt cóc hòng tìm kiếm được một chút manh mối.
Phương Trấn Nhạc đưa ra yêu cầu với sở cảnh sát, muốn có bản đồ chi tiết rõ ràng của khu vực quanh nhà tỷ phú Lê. Họ cần dựa theo bản đồ tìm được kẻ đang giám thị tỷ phú Lê rốt cuộc đang đóng quân ở đâu.
Trong lúc chờ sở cảnh sát gửi bản đồ đặc thù cho mình, Gia Di nằm trên bàn buồn ngủ.
Bỗng có thứ gì đó được đặt trên lưng, hơi ấm trên áo khoác dần dần bao bọc cả người cô.
Không biết có phải đã ngủ, hoặc ngủ được bao lâu, cô bỗng tỉnh dậy, thong thả mở mắt ra, cố gắng thích nghi ánh sáng mờ mịt chung quanh.
Ánh mắt vòng quanh, nhanh chóng bắt giữ được mục tiêu.
Anh Nhạc đang ngồi bên cửa, vừa trông chừng cô vừa mượn ánh sáng ngoài hành lang đọc tài liệu trên tay.
Thỉnh thoảng, anh sẽ ngẩng đầu lên nhìn về khoảng không trước mắt không có mục tiêu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhìn anh, Gia Di cứ cảm thấy bóng lưng của anh lộ ra sự kiên quyết, cũng có một chút đau thương.
“Chúng ta sẽ bắt được chúng, anh Nhạc.” Gia Di ngồi thẳng lưng, dụi mắt.
Phương Trấn Nhạc hoàn hồn, nhìn về phía cô, quay lưng về phía ánh sáng ngoài hành lang, vẻ đau thương hoàn toàn biến mất, anh nở nụ cười với Gia Di. Sau đó anh cầm tấm bản đồ đặt trên đùi, đứng dậy tiến về phía cô, dừng lại bên bàn khom lưng khẽ hôn lên đỉnh đầu của cô, biểu cảm và động tác đều lộ ra sự ỷ lại và dịu dàng đối với cô.
Cứ như một chú chó Dobermann tự lớn lên một mình, đầy mặt uy phong nghiêm túc canh gác trước cửa, vừa nghe thấy giọng của chủ nhân, đối diện với ánh mắt của chủ nhân sẽ thay đổi ngay tức thì, không thể kìm nén được sự nhiệt tình mà muốn chạy về phía chủ nhân ngay lập tức, đuôi vẫy tía lia, dùng mũi dụi vào chân chủ nhân, ánh mắt sáng ngời, mong được chủ nhân vuốt ve, ôm ấp hôn mình.
Dường như bạn là toàn bộ tình yêu và sự quyến luyến của nó.
“Anh Nhạc.” Gia Di nhẹ nhàng ôm anh, vỗ về lưng anh: “Bản đồ được fax lại đây chưa?”
“Rồi.” Phương Trấn Nhạc đứng dậy, hơi ngượng nghịu gãi lông mày, bình tĩnh một lát mới đưa tài liệu cho cô, sau đó xoay người đi bật đèn.
Thế là hai người tập trung nhìn vào bản đồ, bắt đầu nghiên cứu.
“Địa thế nơi này quá trũng, cho dù dùng ống nhòm cũng không thấy được biệt thự của tỷ phú Lê.”
“Khu vực quay lưng về phía mặt trời cũng có thể loại trừ. Bọn bắt cóc yêu cầu tỷ phú Lê cắm lá cờ đỏ ở cửa sổ phòng ngủ chính, vậy thì chí ít hẳn là ở khu vực phía nam.”
“Địa thế phải cao một chút, hướng về phía nam, không thể bị vật kiến trúc và cây cối che khuất tầm mắt, thực tế cũng không có nhiều nơi như vậy.” Phương Trấn Nhạc dùng ngón tay khoanh tròn một khu vực:
“Bên này có rất nhiều nhà dân cũ xưa, nhưng được xây dựng bắt đầu từ khu vực đỉnh núi và sườn núi, đa số đều đã dọn đi, người dân trong khu vực này quá ít, bọn bắt cóc sẽ dễ dàng bại lộ vị trí của mình như thế sao?”
“Có lẽ còn có một số người như là du khách lên núi đi ngang qua con đường này. Ở chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này nữa, dùng ống nhòm đều có thể thấy cửa sổ phòng ngủ chính của nhà tỷ phú Lê.”
Dứt lời, Gia Di lại ngẩng đầu lên nói:
“Còn có một khả năng khác, đó là kẻ bắt cóc theo dõi ở đây chỉ làm nhiệm vụ theo dõi, những công việc khác như ‘bắt cóc’, ‘giam cầm’, ‘lấy tiền chia tiền’ đều không nhúng tay vào, thậm chí không liên hệ gặp mặt với những tên bắt cóc khác.”
“Vậy thì bọn bắt cóc sẽ không sợ hãi, thứ nhất là hiện tại chúng ta không dám bắt hắn, sợ những tên bắt cóc khác sẽ giết hại con tin.”
“Thứ hai là cho dù chúng ta đến đó bắt hắn thì cũng rất khó có bằng chứng xác thực để tố cáo hắn, dù sao thì hắn cũng chỉ làm nhiệm vụ truyền đạt thông tin. Thứ nhất, rất khó để tóm được cái đuôi của hắn, thứ hai, cho dù bắt được thì mức độ kết tội cũng sẽ không được như kỳ vọng của chúng ta.”
“Cuối cùng, hắn ta chỉ truyền đạt thông tin cho bọn bắt cóc, gọi điện thoại trong thời gian cực ngắn, chúng ta vẫn rất khó khoanh vùng địa điểm của bọn bắt cóc và hai đứa trẻ. Chỉ cần hắn ta vẫn chỉ cắm cọc ở đó chứ không gặp mấy tên bắt cóc khác, chúng ta vừa không dám bắt giữ hắn ta ngay lúc này vì sợ đả thảo kinh xà, vừa không dám tùy ý làm ảnh hưởng tới hắn ta, cuối cùng vẫn là bó tay không thể làm gì hắn ta.”