Chương 137: Xin lỗi
“Ừm, Thập Nhất phát hiện ra mối tương quan giữa hai vụ án đã xin bộ pháp giám định và pháp y kiểm tra xét nghiệm lại, trên cơ bản đã xác định được.” Phương Trấn Nhạc đứng dậy đi đến cửa văn phòng, quay đầu lại nhìn chị ta: “Còn chuyện gì khác tìm tôi không, madam?
“… Xin lỗi nhé.” Khưu Tố San cúi mắt với vẻ lúng túng, vừa rồi kích động quá rồi, thật hối hận.
“Tin tức bên chị không đầy đủ mà, nhưng lần sau vẫn nên bình tĩnh một chút, tránh cho chửi hết nửa ngày, bản thân mệt lại còn không có lý.”
Phương Trấn Nhạc mở cửa ra, đột nhiên nói: “Tôi biết thế nào là ngông cuồng theo kiểu làm bậy, thế nào là mạnh dạn suy luận có lý lẽ có chứng cứ và cẩn thận chứng thực, tôi tin Thập Nhất cũng biết điều đó, tôi hiểu chị sợ cô ấy là lính mới tò te sẽ gặp khó khăn, có lòng bảo vệ, nhưng tôi chắc chắn cũng sẽ ủng hộ cô ấy vượt ra khỏi bến cảng, đón gió vượt sóng.
Mọi người cùng nhau làm việc, hiểu cho nhau và ủng hộ nhau đi.”
Khưu Tố San dạy dỗ người không thành, ngược lại còn bị cấp dưới dạy dỗ một phen, chị ta ngượng ngùng đứng ở cửa, tiễn Phương Trấn Nhạc ra ngoài, lúng túng vài giây cuối cùng vẫn sảng khoái nói: “Xin lỗi.”
Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn chị ta, vừa cười vừa gật đầu, giống như đã sớm liệu được tất cả, không kinh ngạc cũng không mừng rỡ.
Hai người đang hòa giải thì đột nhiên trong văn phòng tổ A truyền ra tiếng động lớn hơn, chỉ thấy Du Triệu Hoa sải bước chạy ra ngoài, sau lưng có các thành viên tổ A.
Bọn họ chạy tới với khí thế hừng hực, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có một màn quỳ gối tại chỗ, cảm ơn ân huệ đã gộp chung án của tổ B vậy.
Thấy đám người Du Triệu Hoa không có một chút vẻ không phục nào khi bị người nhúng tay vào vụ án, ngược lại người nào cũng mang vẻ mặt cảm kích, hưng phấn vô cùng… Phương Trấn Nhạc chỉ cảm thấy đau đầu.
Nếu nói cãi nhau, anh cũng không sợ ai hết, nhưng nếu mấy người này tới cảm ơn vậy anh thật sự không biết nên ứng phó thế nào.
“Madam, sir Phương!” Sau khi Du Triệu Hoa lại gần lập tức chào hỏi lễ phép, quay đầu thấy các thám tử nhà mình cũng theo tới đây, lại thuận tay chỉ vào một người và ra lệnh: “Cậu trở về sắp xếp các báo cáo xét nghiệm và báo cáo của chúng ta một chút rồi mang qua đây.”
“Sao vậy? Muốn chuyển tới tổ của tôi à?” Khưu Tố San vừa cười vừa trêu chọc.
“Nếu như Madam nhận vậy chúng tôi chắc chắn bằng lòng, nhưng không ưu tú bằng sir Phương cũng rất khó vào được tổ của cô nhỉ?” Du Triệu Hoa vẫn luôn ngang ngược hiếm khi tâng bốc người khác một cách trắng trợn như thế, trong lòng anh ta chịu phục, ngược lại nói chuyện cũng thẳng thắn.
“Sir Phương, chúng tôi qua cho các cậu cùng nhau chia sẻ manh mối, thế nào?” Vừa mới nói một đống lời hay như thế, bây giờ cũng đã đến lúc đưa ra yêu cầu rồi, anh ta cười khà khà nhìn Phương Trấn Nhạc, cầu mong đối phương tuyệt đối đừng nói lời khó nghe gì đó.
Mình điều tra vụ án này ba tháng không có đột phá, người ta mới được vài ngày đã có tiến triển lớn như thế, loại tình huống rất dễ bị người chế nhạo.
Đặc biệt là Phương Trấn Nhạc cũng không phải loại đàn ông sẽ nói chuyện nương tình gì, khiến người căng thẳng lại vò đầu bứt tai.
Cũng may tâm trạng của Phương Trấn Nhạc tốt, chỉ gật đầu hỏi: “Đi tới văn phòng các anh hay là tới chỗ chúng tôi?”
Lưu Gia Minh ở trong văn phòng đối diện nghe được câu này lập tức kêu lên: “Văn phòng tổ A như bãi rác ấy.”
Du Triệu Hoa tặc lưỡi với vẻ ngại ngùng, nói với vẻ rất mực hòa ái: “Đương nhiên là ở văn phòng tổ B các cậu rồi, tôi nghe nói Tiểu Thập Nhất không chỉ biết thuận tay dọn dẹp văn phòng mà còn biết mua hoa tươi, chuẩn bị trà chiều, cho chúng tôi cũng được hưởng vía một chút, trải nghiệm môi trường làm việc tốt và mở mang kiến thức đi.”
Vì thế trong hành lang vang lên tiếng kéo ghế của các thám tử tổ A từ trong văn phòng của bọn họ, ồn ào lạch cạch thôi rồi, trong rất nhiều văn phòng đều có người thò đầu ra nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra, thi thoảng lại châu đầu ghé tai nói vài câu, cũng không biết là đang bàn tán chuyện gì.