Chương 1382: Thuyền đâu? 2
“Sir Dylan, lỡ bọn trẻ cũng ở trong nhà nhỏ thì khi chúng ta xông vào, bọn trẻ sẽ lập tức trở thành con tin, đến lúc đó cục diện sẽ mất khống chế.” Gia Di đã nói chuyện rất khách khí. Trên thực tế rất có khả năng sẽ xuất hiện tình huống làm kinh động cánh truyền thông và người dân trong thành phố, khiến cảnh sát lâm vào cục diện bị động xấu hổ, hơn nữa kết cục cuối cùng có lẽ bọn bắt cóc sẽ đồng quy vu tận với bọn trẻ.
“…” Dylan thở dài một hơi, nhất thời không còn lời nào để nói.
“Huống chi, lỡ đám người mà chúng ta bắt được thật sự giữ kín như bưng thì sao? Băng nhóm Lâm Nhất Bá có tình nghĩa thế nào, tính cách ra sao, chúng ta đều không biết rõ. Chúng ta chưa biết vị trí ẩn giấu bọn trẻ, vậy thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn hỏng bét.” Gia Di gõ tay lên bảng trắng. Hiện tại họ chỉ có thể âm thầm điều tra, âm thầm theo dõi, khi chưa hoàn toàn kiểm soát được tình thế thì tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.
Thời điểm mấu chốt lại càng phải kiên nhẫn và bình tĩnh.
“Đúng là đi Tây Thiên thỉnh kinh phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, kiếp nạn nào cũng đau khổ.” Dylan khó chịu phàn nàn.
Gia Di gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Bắt giữ hung thủ trong vụ án mưu sát, chỉ cần nắm giữ được từng này bằng chứng thì hoàn toàn có thể bắt đầu thu thập bằng chứng dứt khoát hẳn hỏi.
Nhưng bọn bắt cóc nắm giữ con tin, cảnh sát thật sự bó tay bó chân, kỹ năng nào cũng không dùng được.
“Đúng rồi, 30 phút trước bọn bắt cóc đã gọi điện thoại cho tỷ phú Lê. Tỷ phú Lê nghe thấy tiếng kêu của hai đứa bé, xác định chúng vẫn an toàn. Tuy nhiên thời gian trò chuyện rất ngắn, bọn trẻ cũng chưa kịp tiết lộ tin tức gì, chỉ có điều… cả hai đứa đều gọi Lê tiên sinh là cha, từ chuyện này có thể thấy được rất có khả năng bọn bắt cóc vẫn chưa biết rốt cuộc đứa nào mới là Lê Trạch Mân.” Dylan bỗng nhớ tới chuyện này, vội vàng chia sẻ thông tin với Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di.
“Không ngờ có thể làm đến mức này.” Gia Di không nhịn được khen ngợi.
“Chúng nghĩ ra cách thả khăn quàng cổ dính máu xuống sông, có thể thấy được là đứa trẻ thông minh.” Phương Trấn Nhạc cũng khen ngợi.
“Không biết là đứa nào bị thương.” Gia Di lại hơi lo lắng.
“Vẫn chưa thể xác định địa chỉ gọi điện thoại hả?” Phương Trấn Nhạc lại lần nữa hỏi Dylan.
“Thời gian trò chuyện lần này rất đầy đủ, địa điểm là vùng cực bắc Thạch Giáp Vĩ, chỉ có thời điểm đó mới xác định được bọn trẻ không có trong nhà nhỏ. Tuy nhiên lúc đó các cậu vẫn đang trên đường chạy đến Sa Điền.” Dylan tiếc nuối nói.
Nửa tiếng trôi qua, tình thế lại trở nên mờ mịt một lần nữa.
“Sir Dylan, phái tổ trưởng Từ Đạt của bộ phận tình báo đến Sa Điền đi, theo dõi đám người Lâm Nhất Bá. Chúng tôi phải mau chóng nắm giữ tình huống trong nhà nhỏ.” Gia Di đưa ra yêu cầu.
“Không thành vấn đề, madam Dịch.”
…
Từ khi ông cảnh sát Đại Mao đến đây, Lâm Nhất Bá cứ thấy không yên lòng. Gần đến chiều tối, bỗng một căn phòng trống trong nhà nhỏ bắt lửa, rèm cửa nhanh chóng bốc cháy, thoáng chốc đã lan ra ngoài, cứ như thể có người ở trong phòng chuyên môn đổ xăng phóng hỏa.
Lâm Nhất Bá dẫn theo hai người anh em vừa bưng hai chậu nước dập lửa thì xe cứu hỏa đã nhanh chóng chạy đến trước nhà một cách thần kỳ.
Mấy người lính cứu hỏa tức khắc nhảy vào nhà đưa ba người Lâm Nhất Bá ra ngoài, sau đó bắt đầu dập lửa từ trong ra ngoài.
Lâm Nhất Bá đứng bên cạnh xe cứu hỏa, trầm tư nhìn ngọn lửa dần dần được dập tắt.
Hai người khác đứng bên cạnh ông ta, cũng không nói một lời.
Dịch Gia Di đang theo dõi ở nơi xa cau mày: “Bị đoán trúng rồi, chỉ có 3 người ở trong nhà nhỏ, còn một người không biết đi đâu.”
“Không tìm thấy bọn trẻ trong đám cháy.” Phương Trấn Nhạc cầm ống nhòm, thấy đám người Tam Phúc ngụy trang thành lính cứu hỏa bước ra từ căn nhà đó, tiếc nuối nói.
Sau khi “hoạt động cứu hỏa” kết thúc, Phương Trấn Nhạc, Gia Di và cả nhóm Tam Phúc cùng trở lại văn phòng trong sở cảnh sát Sa Điền, sau đó lập tức thảo luận về phát hiện của nhóm Tam Phúc trong nhà Lâm Nhất Bá.
“Không có tung tích của bọn trẻ, rất nhiều hamburger được chứa trong tủ lạnh.”
“Trong nhà nhỏ không có điện thoại, Lâm Nhất Bá muốn nói chuyện với Lê tiên sinh và bọn bắt cóc thì chắc chắn phải gọi điện thoại, hoặc là dùng phương thức khác như trao đổi ám hiệu gì đó.”
“Phát hiện bản đồ và tạp chí thông tin Loan Loan trong một căn phòng, Lão Hắc Bì nói Lâm Nhất Bá làm xong phi vụ này sẽ lập tức chạy sang Loan Loan, hẳn là sự thật.”