Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1383 - Chương 1383 - Thuyền Đâu? 3

Chương 1383 - Thuyền đâu? 3
Chương 1383 - Thuyền đâu? 3

Chương 1383: Thuyền đâu? 3

Đám Tam Phúc lần lượt báo cáo những thông tin mà mình điều tra được. Nhưng tính cả căn nhà bên bờ sông mà Dịch Gia Di từng nhắc đến cũng không phát hiện tung tích của bọn trẻ.

Phương Trấn Nhạc tức anh ách, tay siết chặt bút lông, gần như bóp vỡ cây bút.

Cảnh sát thực hiện hành động bất chấp sẽ đả thảo kinh xà, nhưng cuối cùng vẫn lâm vào cục diện bế tắc.

Sau khi kết thúc cứu hỏa, Lâm Nhất Bá dẫn theo hai người anh em trở về nhà nhỏ.

Một người trong bọn đang định há miệng chửi bọn cớm, Lâm Nhất Bá lại giơ tay ra hiệu im lặng, sau đó cầm bút viết chữ trên giấy:

[Có lẽ cảnh sát đã cài đặt máy nghe lén trong nhà]

Sau khi trấn an hai người anh em, Lâm Nhất Bá ngồi trong phòng khách suy tư về tình hình hiện tại.

Vô duyên vô cớ bắt lửa, lính cứu hỏa xông vào nhà dập lửa, chắc chắn là do cảnh sát an bài để tìm kiếm bọn trẻ.

May mà sau khi ông cảnh sát ghé qua một chuyến, ông ta cảm thấy bất an nên kêu A Hồng dẫn bọn nhóc đi gọi điện cho Lê tiên sinh rồi đừng trở về nhà nhỏ, không thì e rằng lúc này đã bị hốt hết cả đám.

Bây giờ nhà nhỏ đã không còn an toàn, cảnh sát theo dõi rất chặt, e rằng khó có thể thoát thân…

Nhưng cho dù tạm dừng vụ ‘làm ăn’ này thì các phú hào cũng đã biết tin tức, chắc chắn sau này sẽ trông chừng con cái cẩn thận hơn, muốn làm thêm một vụ khác sẽ rất khó.

Mọi người đã không còn trẻ trung nữa, đây chính là cơ hội cuối cùng, tuyệt đối không thể bỏ cuộc.

Lâm Nhất Bá vừa xem xét tình hình vừa bắt đầu cân nhắc tìm cứ điểm mới.

Lúc này, lão Kim Ngư hơi kích động, không nhịn được thì thầm đề nghị giết chết một đứa nhóc, mọi người giảm bớt gánh nặng sẽ dễ dàng hoạt động hơn nhiều.

Lâm Nhất Bá lại lắc đầu từ chối. Hiện tại tuyệt đối không thể tùy ý làm quyết định, càng không thể xằng bậy, nhất định phải bước đi vững vàng.

Trong tình huống cảnh sát đã đề phòng, có hai đứa nhóc làm con tin ngược lại sẽ có lợi để họ dễ thoát thân hơn nhiều.

Trong văn phòng sở cảnh sát Sa Điền, Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đứng trước bảng trắng, không ngừng suy tư lặp lại, muốn tìm được phương pháp phá vỡ cục diện.

Không ai trong số họ lên tiếng, những người còn lại trong văn phòng cũng đều im lặng.

Trong nhà Lâm Nhất Bá không có điện thoại, muốn giao thiệp, ra lệnh cho người khác thì nhất định phải ra ngoài gọi điện thoại.

Nếu chúng cảm thấy không an toàn, muốn thay đổi cứ điểm thì chắc chắn cũng sẽ có dịp gặp mặt.

Phán đoán theo kinh nghiệm của Phương Trấn Nhạc thì địa điểm giấu con tin sẽ không cách nhà nhỏ của Lâm Nhất Bá quá xa…

Bọn trẻ chính là hoàng kim, bất kể là từ lý trí hay cảm tính, chúng đều không thể yên tâm giấu bọn trẻ ở một nơi cách nhà nhỏ quá xa.

Rất có khả năng đang ở ngay trong Sa Điền này. Nhưng cảnh sát chìm đã âm thầm tìm kiếm hai vòng mà vẫn không tìm được nhà trống hoặc hang hố có thể ẩn giấu bọn trẻ… Nhưng dù rằng Sa Điền rất lớn, hai đứa trẻ lại quá nhỏ, mặc cho đã tìm kiếm kỹ càng thì vẫn không thể nào không tiết lộ một chút sơ hở.

Gia Di ôm đầu. Cô đã nhìn chằm chằm bảng trắng gần hai mươi phút không nói một lời.

Phương Trấn Nhạc rót một ly nước ấm, đang định khuyên cô nghỉ ngơi một lát thì Gia Di bỗng quay sang nói:

“Em muốn gặp lại ông cảnh sát kia một lần.”

Mấy phút sau, ông cảnh sát có tên là “Anh Đại Mao” ngồi đối mặt với Gia Di, hai người bắt đầu một hỏi một đáp với tốc độ rất nhanh.

Sau mấy câu hỏi, Gia Di nhắc đến chiếc xe tải bắt cóc bọn trẻ.

Anh Đại Mao lại trả lời rằng chưa bao giờ thấy bất cứ chiếc xe vận chuyển nào quanh nhà Lâm Nhất Bá, bất kể là xe chứa hoa tươi hay xe chứa trẻ con cũng không có.

Ngay cả xe hơi cũng chưa bao giờ đỗ gần khu vực đó.

Gia Di lập tức cau mày, liên tục lẩm bẩm: “Không đúng, không đúng.”

Rõ ràng Đào lười nhặt được chiếc khăn quàng cổ dính máu đã xác nhận là của Lê Trạch Mân ở hạ du con sông.

Chắc chắn bọn trẻ từng bị nhốt ở thượng du, rất có khả năng là nhà riêng của Lâm Nhất Bá. Nhưng láng giềng gần đó chưa từng thấy Lâm Nhất Bá mang trẻ con về nhà, hơn nữa nếu không phải là xe tải chở đến thì… bọn trẻ được vận chuyển bằng cách nào?

“Thuyền!” Gia Di bỗng nhớ lại dòng chảy hình ảnh mà mình thấy từ ngón tay đứt của Phương Trấn Hiên, rất giống nhà tù nước, nhà xây trên nước hoặc là khoang thuyền.

Nếu bọn trẻ không được đưa đến bằng xe tải, mà nhà riêng lại xây ngay bên cạnh con sông thì rất có khả năng xe tải sẽ đỗ ở cách đó rất xa, đưa bọn trẻ lên thuyền, sau đó lại chèo thuyền đến bên cạnh nhà riêng…

Nếu như cả hai manh mối đều chỉ hướng con thuyền thì chắc hẳn chính là thuyền!

Tuy nhiên khi lính cứu hỏa tìm kiếm chung quanh nhà riêng cũng không thấy có thuyền.

Gia Di cầm bản đồ lên, xem lại thật kỹ toàn bộ thượng hạ du và chi nhánh của sông Thành Môn, ngón tay men theo đường sông lướt qua vô số khu vực, sau đó quay sang nhìn sắc trời dần tối bên ngoài, nói với anh Nhạc:

“Anh Nhạc, em muốn ra ngoài, đích thân tìm kiếm men theo con sông một lần.”

Bình Luận (0)
Comment