Chương 1384: Hải đăng bỏ hoang và bến cảng cũ 1
Hương Giang là một thành phố phồn hoa náo nhiệt biết chừng nào, cách một ngọn núi Bút Mạo, núi Sư Tử, cảnh tượng sẽ khác hoàn toàn.
Sa Điền thì yên tĩnh hơn nhiều. Đời sống về đêm của cư dân ở đây không muôn màu muôn vẻ như Hương Giang, không có xa hoa đồi trụy, chỉ còn lại đời sống thường nhật.
Rất nhiều người dân ở đây đều sống theo tiết tấu mặt trời mọc thì bắt đầu làm việc, mặt trời lặn thì về nhà nghỉ ngơi, nhàn rỗi ngồi bên bờ sông hoặc dưới hiên nhà tán gẫu, mệt mỏi thì về nhà ngủ.
Tổ trưởng Từ Đạt dẫn dắt lính Ada của mình lẻn vào Sa Điền, giám thị động thái của băng nhóm Lâm Nhất Bá mỗi thời mỗi khắc. Gần khu vực nhà Lâm Nhất Bá, Tam Phúc dẫn dắt các thám tử tổ B mai phục trong hai hộ gia đình ở thượng và hạ du, xác định địa điểm giám thị nhà riêng ba tầng của Lâm Nhất Bá từ góc độ khác nhau.
Mặt khác, O ký Dylan cũng phái ra tiểu đội tinh anh nhất, lấy nhà Lâm Nhất Bá làm trung tâm âm thầm thực hành công tác tìm kiếm về phía tây nam.
Nhưng cho dù có bóng đêm che lấp, cảnh sát cũng không dám phái một đại đội lớn, chỉ phái một tiểu đội âm thầm tìm kiếm. Trong tình huống như vậy, khu vực Sa Điền cách Hương Giang gần nhất cũng trở nên khổng lồ quá mức.
Phương Trấn Nhạc mang theo Gia Di mặc trang phục màu xanh lá, cũng xuất phát từ vị trí nhà Lâm Nhất Bá chia đường với tiểu đội O ký tìm kiếm về phía đông bắc, điều tra từng tấc đất, hai bên bờ sông đều phải kiểm tra, không bỏ lỡ một chi nhánh nào, không để sót một bụi cỏ cao có thể ẩn giấu con thuyền ―― Sự cố chấp của họ nằm ngoài sức tưởng tượng, mặc dù chậm chạp nhưng lại lộ ra sự dẻo dai bền bỉ không tìm được con thuyền đó sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Khi trăng lên giữa trời, họ mới tìm được một đoạn đường mấy trăm mét. Tác nghiệp ngoài trời mà không thể bật đèn còn khó hơn tưởng tượng của họ, tìm mệt mỏi thì dừng chân một lát, sau đó tiếp tục tìm kiếm về phía đông.
Ban đêm lạnh lẽo, nhưng hai người đi nhiều đến mức đổ mồ hôi nóng khắp người.
Mồ hôi toát ra sẽ bị gió sông thổi khô dính trên da, ngay sau đó lại có mồ hôi mới chảy ra, dính nhớp khó chịu. Nhưng không ai bận tâm tới cảm nhận của thân thể, tâm tư của họ đều tập trung vào những chiếc thuyền.
Thuyền thuyền thuyền, con thuyền có thể âm thầm vận chuyển hai đứa bé đi trên đường sông, mai phục trong bóng tối rốt cuộc đang ở đâu?
Khi tìm đến giữa dòng sông, con sông rẽ thành hai chi nhánh.
Lúc này, mỗi một quyết định đều có khả năng dẫn đến kết quả khác hẳn. Tìm theo nhánh sông phía nam, lỡ con thuyền kia nằm trên nhánh sông phía bắc, tranh thủ lúc họ chưa chuẩn bị mà chèo thuyền về phía tây nơi họ đã từng tìm kiếm thì họ sẽ bỏ lỡ hai đứa bé…
“…” Hai người đứng trong lùm cỏ cao, bóng tối không thấy rõ gương mặt của họ, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí áp lực chung quanh.
Đây là một quyết định khó xử, ai có thể thừa nhận kết quả do sự lựa chọn này mang lại đây?
Gia Di hít sâu một hơi, nắm tay anh, không quyết định tránh né nguy hiểm mà liều lĩnh lên tiếng:
“Lúc trước chúng ta thu thập được toàn bộ khu vực mà bọn bắt cóc gọi điện thoại đều nằm ở phía nam Sa Điền, dường như chúng càng có khuynh hướng mang theo bọn trẻ hoạt động ở Sa Điền và khu vực phía nam, nơi có đông dân cư hơn nhiều. Có vẻ như chúng chưa từng đến chỗ phương bắc. Vào thời điểm này nếu trốn đến phương bắc nơi có ít dân cư, lỡ bị cảnh sát phát hiện thì sẽ rất dễ bị tìm thấy. Nhưng nếu trốn về phương nam, mai phục trong nội thành thành phố dân cư đông đúc thì toàn bộ cố gắng của chúng ta suốt mấy ngày qua đều sẽ trôi theo dòng nước. Sau khi chỉnh đốn lại, Lâm Nhất Bá lại có thời gian tiếp tục chu toàn với tỷ phú Lê.”
“Nếu em là Lâm Nhất Bá, em nhất định sẽ trốn về phía nam.”
“Có điều hôm nay chúng đã bị cảnh sát làm kinh động, mặc dù chưa gây ra xung đột, để lại hậu quả to tát gì, nhưng chắc chắn Lâm Nhất Bá sẽ rời đi.”
“Để không dẫn dắt cảnh sát đến nơi ẩn giấu bọn trẻ, rất có khả năng Lâm Nhất Bá sẽ lựa chọn ngồi xe đến nội thành, sau đó nghĩ cách liên lạc với đồng bọn, chia nhau đi đường thủy về phía nam, lại hội hợp tại cứ điểm mới trong một khu vực thành phố nào đó.”
Gia Di hít sâu một hơi, mặc dù đã dồn hết dũng khí để bày tỏ ý kiến của mình, nhưng cô cũng cảm thấy áp lực rất lớn, thế nên sau khi nói xong, cô bổ sung thêm một câu:
“Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của em thôi.”