Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1421 - Chương 1421 - Ngoại Truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Vấn Mễ Bà 2

Chương 1421 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Vấn Mễ Bà 2
Chương 1421 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Vấn Mễ Bà 2

Chương 1421: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Vấn Mễ Bà 2

Gia Di hơi kinh ngạc vì sự ủy quyền của Triệu lão tiên sinh. Không ngờ ông ta lại tin tưởng một người mới gặp mặt trong thời gian ngắn là cô…

Cảm giác được mong chờ, được dựa dẫm này hóa thành sứ mệnh không thể nói rõ ràng, người thanh niên tràn đầy nhiệt huyết cuối cùng vẫn khó có thể từ chối lời nhờ vả của lão tiên sinh trước mặt, mặc dù cảm nhận được áp lực đằng sau sự tín nhiệm ấy, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu.

“Cảm ơn cô, cảnh sát Dịch.” Thấy cô đồng ý, khẩu khí vẫn nghẹn trong lòng Triệu lão tiên sinh cuối cùng cũng thả lỏng, cả người biểu hiện sự mệt mỏi và bất lực.

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, giọng bác Nhã truyền vào phòng: “Lão gia.”

Theo lý thuyết, bác Nhã biết ông đang trò chuyện với Dịch Gia Di thì không nên đến đây quấy rầy.

Triệu lão tiên sinh cau mày đáp lại một tiếng, sau đó truyền đạt quyền lực có thể tùy ý bày binh bố trận tại nhà họ Triệu cho Dịch Gia Di trong khoảng thời gian điều tra vụ án này, bác Nhã phải phối hợp trăm phần trăm.

Bác Nhã vội vàng đồng ý, sau đó vẻ mặt ông ta hơi quái dị nhìn Dịch Gia Di, lúc này mới chần chờ nói:

“Lão gia, cảnh sát Dịch, nhị thiếu gia mời một vị vấn mễ bà, nói là muốn hỏi thăm linh hồn của anh trai xem thử rốt cuộc ai là hung thủ. Bây giờ nhị thiếu gia đang ở trong phòng khách, những người khác đều đã chạy đến…”

Nghe thấy lời nói của bác Nhã, Dịch Gia Di hoàn toàn ngây người.

Cô thật sự không ngờ Triệu Nhị sẽ chơi chiêu khiến người ta ngơ ngác bất ngờ và bật ngửa như thế.

Cô im lặng một lát, chợt ý thức được một điều: “Nói cách khác, hiện tại tất cả mọi người đều đang ở trong phòng khách, đúng không?”

Bác Nhã không hiểu ý cô nên chỉ gật đầu.

Gia Di mím môi suy nghĩ kỹ lời nói của mình, sau đó quay sang nói với Triệu lão tiên sinh:

“Triệu tiên sinh, tôi có một ý nghĩ, vẫn chưa hoàn thiện cho lắm… Tôi muốn nhờ cảnh sát xét nghiệm giày của đại thiếu gia, cần sự phối hợp của người nhà. Tôi vốn không định đả thảo kinh xà, chung quy ý nghĩ này vẫn trong giai đoạn sơ kỳ, nhưng bây giờ vừa hay mọi người đều không có trong phòng mình nên tôi có thể…”

Triệu lão tiên sinh hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói này: người mà cô nghi ngờ đang ở trong biệt thự này.

Triệu lão tiên sinh nở nụ cười đau thương, gật đầu nói:

“Không thành vấn đề, madam Dịch cứ yên tâm mà làm, tôi hoàn toàn tin tưởng cô.”

Ông đã kinh doanh cả đời, biết rất rõ đã dùng người thì không nên nghi ngờ người. Bây giờ ông nghĩ cách nhờ cô tiếp tục điều tra chuyện này, đồng thời ủy quyền cho cô, vậy thì tất nhiên phải ủng hộ kế hoạch này.

Nhận được sự đồng ý của Triệu lão tiên sinh, Gia Di lập tức tìm một chỗ vắng người gọi điện cho Tô Chí Hùng:

“Cảnh sát Tô, tôi muốn nhờ anh huy động một đồng nghiệp giám định lén lút nhảy vào biệt thự từ sân sau, thăm dò phòng của Triệu Lễ Đức một lần, thu thập dấu chân giày da trong tủ đựng giày và bụi bặm dưới đế giày với điều kiện không làm kinh động người trong phòng khách, được không?”

“OK, tôi sẽ liên lạc với bộ phận giám định ngay bây giờ.” Tô Chí Hùng vừa gõ cổng ngoài, nhìn bác Nhã trước mặt mình, gật đầu một cái rồi cầm điện thoại cục gạch ra ngoài, đến một nơi cách xa mà người khác không nhìn thấy, gọi điện cho Điền Hổ:

“Cảnh sát Điền, làm phiền anh phái một người đến đây thăm dò giúp tôi… Triệu lão tiên sinh đã đồng ý, không cần lệnh điều tra… Tuy nhiên phải trèo tường nhảy vào từ sân sau không để người khác phát hiện, tạm thời đừng làm kinh động những người khác.”

“Không cần, tôi sẽ đích thân đến đó!” Vừa nghe nói là biệt thự của Triệu lão tiên sinh, nghĩ đến khả năng sẽ được tận mắt gặp Dịch Gia Di, Điền Hổ lập tức quyết định, đứng bật dậy từ trên ghế rồi định lên đường.

“Nhưng mà phải trèo tường…” Tô Chí Hùng nghĩ đến dáng người không thể gọi là linh hoạt của Điền Hổ, cái bụng bia vừa thấy đã biết là cảnh sát ngồi văn phòng chứ không phải thường xuyên ra ngoài làm việc…

“Không sao, tôi trèo được!”

“… Được rồi, tôi chờ anh.”

Chưa đầy nửa giờ sau, Điền Hổ đã xách hòm dụng cụ của mình xuất hiện trước bức tường sân sau của nhà họ Triệu.

Dưới sự trợ giúp của Tô Chí Hùng và Đới Quý, Điền Hổ vất vả lắm mới nhảy vào sân sau. Mặc dù ngã xuống khiến đầu gối quần bị rách, cổ tay cũng trầy da, nhưng ông ta vẫn hiên ngang đi theo bác Nhã băng qua cửa sau, từ cửa bên của người hầu rẽ vào phòng ngủ chính.

Bình Luận (0)
Comment