Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1422 - Chương 1422 - Ngoại Truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Vấn Mễ Bà 3

Chương 1422 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Vấn Mễ Bà 3
Chương 1422 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Vấn Mễ Bà 3

Chương 1422: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Vấn Mễ Bà 3

Lá cây dính trên tóc, bùn đất dính trên cổ tay, đầu gối quần bị thủng một lỗ… Trong trạng thái nhếch nhác như thế, Điền Hổ nghiêm túc thăm dò phòng ngủ, thư phòng của Triệu Lễ Đức và vợ Triệu Vương Vũ Tình, nghiêm túc thu thập đế giày của mấy đôi giày cùng nhãn hàng với đôi giày mà người chết mặc lúc tử vong.

Triệu Lễ Đức có 6 đôi giày cùng nhãn hàng, trong đó 3 đôi có màu sắc khác nhau, hiển nhiên anh ta rất thích kiểu giày này.

Sau khi thu thập vật chất dưới đế của 3 đôi giày da có mẫu mã giống hệt, đế giày nhất trí với đôi giày của người chết, Điền Hổ đưa ra phán đoán sơ bộ cho một đôi giày trong số đó:

“Đế của đôi giày này có mùi tàn nhang thoang thoảng, tôi phải trở về xét nghiệm thử xem thì mới xác định được. Rất khả nghi.”

Tô Chí Hùng gật đầu, sau đó chìa tay về phía Điền Hổ: “Máy theo dõi mà tôi nhờ anh mang đến đâu?”

“Đây.” Điền Hổ vội lấy ra từ trong hộp nhỏ đưa cho Tô Chí Hùng.

Đây là thứ mà Dịch Gia Di đề nghị Tô Chí Hùng mang đến. Nếu họ có thể giữ bí mật quá trình thăm dò thì tất nhiên là rất tốt, nhưng nếu không thể giữ bí mật, bị người khác phát hiện cảnh sát âm thầm nghi ngờ mấy đôi giày này thì khả năng lớn nhất kế tiếp sẽ là hủy bỏ bằng chứng đã bị phát hiện.

Nếu trong giày có thiết bị định vị theo dõi, một khi địa điểm của nó thay đổi, cảnh sát sẽ có đủ lý do để ra quân ―― ai trộm vật chứng, kẻ đó khả nghi nhất.

Triệu lão tiên sinh đã đồng ý nên cho dù cảnh sát làm vậy, thủ tục cũng tuyệt đối không có vấn đề gì.

Tô Chí Hùng vuốt ve bên trong đôi giày, suy nghĩ một lát rồi vẫn đặt thiết bị định vị dưới lưỡi giày, vị trí này sẽ rất khó bị phát hiện.

“Xong rồi, thế thì khi nào chúng ta có thể gặp cảnh sát Dịch?” Điền Hổ đứng dậy, xoa phần eo bị vặn lúc trèo tường, ánh mắt mong chờ nhìn ngó chung quanh.

“À… Cảnh sát Dịch ở phòng khách. Nếu cô ấy rời đi thì sẽ rất khả nghi nên cần thiết có mặt ở đó trong suốt quá trình.” Tô Chí Hùng bày ra vẻ mặt ‘anh không biết à’.

“…” Điền Hổ.

Uổng công trèo tường bị ngã!

Điền Hổ cắn môi, thầm nghĩ dù sao cũng đến rồi, không được gặp Dịch Gia Di thì phải tìm được nhiều manh mối hơn mới được.

Hơn nữa lúc trước mình mới nhờ chuyên gia xét nghiệm cao cấp Trần Quang Diệu của bộ phận giám định Hương Giang… Dù sao cũng nhờ vả rồi, cần thiết nhờ nhiều hơn nữa mới được.

Cuối cùng, ông ta dứt khoát nhờ bác Nhã dẫn đường, thu thập ảnh chụp dấu chân của mấy vị thiếu gia khác trong thư phòng mở cửa của Triệu nhị thiếu gia, phòng ngủ của Triệu tam thiếu gia mà người hầu có thể tùy ý dọn dẹp, sau đó mới đi theo Tô Chí Hùng và Đới Quý lặng lẽ rời đi từ hàng lang nhỏ đằng sau.

Mấy phút sau, Dịch Gia Đống đứng dậy từ bàn dài, vào bếp rót một ly nước cho mình. Vừa ngẩng đầu lên, thông qua cửa sổ rất nhỏ từ phòng bếp nhìn ra sân sau, anh thấy một bóng người hơi mập, hơi khom lưng, khập khiễng đi đến chỗ bức tường có cây che khuất trong sân sau.

“?” Dịch Gia Đống nghi hoặc nhướn mày. Nhưng nghĩ rằng đây là nhà người khác nên anh không tiện tiết lộ, thầm nghĩ lát nữa âm thầm kể cho em gái nghe, sau đó bưng ly nước quay về bên cạnh bàn dài.

Trong phòng khách, giai đoạn làm nền giả thần giả quỷ ban đầu của vấn mễ bà cuối cùng cũng kết thúc, lúc này đến giai đoạn gọi hồn cao trào nhất, toàn bộ ánh nến trên bàn bất chợt tắt phụt, tròng trắng mắt của vấn mễ bà trợn ngược lên, cả người thoáng chốc trở nên điên cuồng.

Bà ta đá văng ghế dựa, thân thể vặn vẹo như máy móc, khớp xương trên người phát ra tiếng vang răng rắc, cả người cũng chầm chậm đứng dậy.

Dịch Gia Đống hơi căng thẳng ưỡn lưng, đồng thời lại hơi lo lắng: có phải bà cụ này là nạn nhân của bệnh viêm khớp xương nặng không nhỉ?

Vấn mễ bà tất nhiên sẽ không biết lịch trình tâm lý của anh Dịch. Bà ta đang chú tâm vào màn trình diễn của mình, vẻ mặt như điên như cuồng khiến mấy người ngồi bên bàn dài sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.

Ngay cả Triệu Nhị là người mời vấn mễ bà đến đây cũng kinh sợ nuốt nước miếng, rõ ràng miệng khô khốc mà vẫn khẩn trương không dám uống nước.

“A a a a… A a a a…” Vấn mễ bà dần dần phát ra âm thanh quái dị không giống tiếng người, cánh tay run rẩy lắc lư bắt đầu chĩa vào tất cả mọi người đang ngồi ở đây, ngay cả Dịch Gia Di và Dịch Gia Đống cũng không bỏ qua.

Bình Luận (0)
Comment