Chương 1423: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Một vở hài kịch 1
Thấy vấn mễ bà chỉ vào cả Dịch Gia Đống và Dịch Gia Di – hai người hoàn toàn nằm ngoài vụ việc, không có khả năng là hung thủ, Triệu Nhị không nhịn được lúng túng, may mà vấn mễ bà nhanh chóng dời ngón tay.
Bà ta vừa cằn nhằn: “A a a, kẻ giết ta là… giết ta là…”, vừa điên cuồng run lên.
Tất cả mọi người nhíu mày, nắm tay thật chặt, khẩn trương chờ đợi. Bỗng có tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa.
Tiếng “lộp cộp” khiến mọi người cả kinh, sống lưng lạnh buốt, hoảng loạn quay đầu nhìn sang ―― thì ra là tam thiếu gia Triệu Lễ Cần cũng bị Triệu Nhị gọi điện trở về từ trường học.
Thấy cảnh tượng này, Triệu Lễ Cần cũng nhất thời quên mất chào hỏi cha và các anh chị, được bác Nhã mời ngồi vào chỗ với vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này mọi người đều quay sang tập trung nhìn vấn mễ bà, ngón tay điên cuồng chỉ lung tung của đối phương bỗng ngưng bặt.
Tất cả mọi người nhìn theo ngón tay khô quắt như cành khô ấy ―― người bị chỉ vào là chị cả Triệu Lễ Uyển ngồi trên ghế dưới Triệu lão tiên sinh.
“… Là chị!” Vấn mễ bà bỗng hét lớn, tròng trắng mắt lật ngược gần như chiếm hết cả hốc mắt, phối hợp với dáng vẻ trợn to đôi mắt này khiến người ta vô cùng sợ hãi.
“…” Triệu Lễ Uyển chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh ùa lên sống lưng.
“Cái gì?” Triệu Nhị dường như hoàn toàn không đoán trước được chuyện này. Sau mấy phút phòng khách lặng ngắt như tờ, anh ta bỗng dứng phắt dậy: “Không ngờ… không ngờ… Chị cả không buông tha cả em trai ruột của mình sao? Có phải tôi nên may mắn vì tôi không xuất sắc bằng anh trai, không thì có phải chị cũng sẽ đối xử với tôi…”
Trái tim Triệu Lễ Uyển chùng xuống. Ánh mắt cô ta lạnh lùng trừng Triệu Nhị, khiến Triệu Nhị kinh hãi dời mắt sang chỗ khác theo phản xạ.
Trong bụng cô ta vẫn sôi trào một câu “Mày coi trọng bản thân quá rồi đấy, cho dù là chị giết người thì mày cũng không xứng để chị ra tay”, nhưng rồi vẫn lý trí kìm nén, cắn chặt hàm răng mới không thốt ra một câu không phù hợp trong tình huống này.
Cô ta nắm chặt bàn tay, nước mắt dâng lên, không biết là vì quá căm hận hay là quá sợ hãi.
Dịch Gia Đống lại kìm lòng không đậu đau buồn thay cô ta. Nghĩ đến trạng thái của gia đình mình, anh thử tưởng tượng nếu em trai hay em gái cũng đối xử với mình như thế thì chắc chắn anh sẽ khóc sập cả nhà lầu mất.
Chẳng qua anh còn chưa kịp sầu não thì hơi nước trong mắt Triệu Lễ Uyển đã biến mất không dấu vết sau một cái chớp mắt, dường như cô ta chưa bao giờ dao động cảm xúc vì điều này.
Triệu Lễ Uyển không lên tiếng giải thích, chỉ quay đầu nhìn cha mình. Cô không cần phải giải thích với Triệu Nhị, cô chỉ quan tâm tới thái độ của cha.
Sắc mặt Triệu lão tiên sinh trắng bệch, bỗng đỡ trán, cúi đầu che giấu vẻ mặt của mình, tựa như một ngọn tháp vẫn luôn sừng sững cuối cùng cũng không thể chịu được sự tàn phá của gió biển, cuối cùng cũng sập xuống.
Ngón tay ông run rẩy, muốn nổi trận lôi đình, nhưng sự kính sợ thần phật từ trong khung vẫn khiến ông không thể cáu giận với vấn mễ bà. Chẳng qua bắt ông phải nói chuyện trong trường hợp như vậy, ông thật sự không thể lên tiếng.
Vào thời khắc nào đó, ông bỗng ý thức được rằng mình đã già rồi.
Sự mệt mỏi tột độ đè nặng lên vai, nỗi đau ăn mòn trái tim, mọi chứ chung quanh dường như đều thay đổi đến mức khiến con người ta phiền chán.
Cuối cùng, ông chầm chậm quay đầu, kéo cổ tay Dịch Gia Di: “Tôi mệt rồi, tôi có thể nhờ cảnh sát Dịch đãi khách giúp tôi được không?”
“…” Gia Di hơi kinh ngạc quay đầu, thấy ánh mắt đục ngầu tràn đầy bi thương của ông ấy, những lời nói nghẹn trong cổ họng cuối cùng đều biến thành:
“Bác Nhã, đỡ lão tiên sinh về phòng nghỉ ngơi đi.”
Cho dù trong trường hợp này, mình nói bất cứ lời nào, làm bất cứ chuyện gì cũng không phù hợp, nhưng cô vẫn không thể từ chối lời cầu viện của lão tiên sinh.
Khi người thân trong gia đình đều có khả năng là hung thủ sát hại con trai trưởng, người ngoài ngược lại trở nên đáng tin…
Sau khi bác Nhã đỡ Triệu lão tiên sinh rời đi, Gia Di mới quay đầu lại.
Tất cả các thành viên nhà họ Triệu đều nhìn cô bằng ánh mắt quái dị. Gia Di cũng không muốn rước lấy sự thù hận của toàn bộ thiếu gia tiểu thư nhà họ Triệu, sau khi thấy bác Nhã đưa lão tiên sinh về phòng, lại quay ra gọi điện cho bác sĩ gia đình, cô mới tranh thủ lúc bác Nhã cũng có mặt ở đây mà lên tiếng:
“Nhị thiếu gia, tôi sẽ nghiêm túc ghi nhớ ý kiến của vấn mễ bà. Hôm nay làm phiền đại sư vất vả đến nhà, tôi không am hiểu khía cạnh này nên không biết phải đáp tạ như thế nào mới phù hợp đây?”
Nói rồi, cô rất khiêm tốn nhìn về phía Triệu Nhị.