Chương 1424: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Một vở hài kịch 2
Cả đời Triệu nhị thiếu gia không chịu quản giáo, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người khác tôn trọng anh ta.
Từ khi sinh ra đã xếp ở vị trí nửa vời, anh trai là con trai trưởng, anh ta không bằng; chị cả có năng lực, anh ta không bằng; em ba ngoan ngoãn học giỏi, anh ta cũng không bắt chước được. Sau khi trưởng thành, bắt đầu nhận thức về bản thân, anh ta đã nhận ra địa vị lúng ta lúng túng của mình trong lòng cha mẹ.
Hồi bé anh ta thu hút sự chú ý của người lớn bằng cách quậy phá, tuổi dậy thì dựa vào nổi loạn, sau này lớn lên lại dựa vào cách hành sự ăn chơi trác táng.
Từ đó hình thành một vòng tuần hoàn ác tính, khi mối quan hệ với cha mẹ càng ngày càng tệ hơn, anh ta cũng đã dần dần định hình, không thể trở lại làm “người tốt” được nữa.
Nhưng một khi nỗi đau bí ẩn nhất thời thơ ấu bị đụng vào, anh ta vẫn sẽ bị dắt mũi như một con vật sống theo bản năng.
Đó là nhu cầu mà anh ta không thể chống lại ―― sự tôn trọng.
Cho nên mặc dù anh ta rất khó chịu vì lời đệ nghị của chị cả là mời thần thám Hương Giang gì gì đó đến đây điều tra, nhưng khi đối mặt với thái độ dường như rất tôn trọng ý kiến và quan điểm của mình của Dịch Gia Di, đối mặt với tầm mắt chờ đợi mình phát ngôn của mọi người, anh ta vẫn không thể từ chối.
Cổ họng hơi nghẹn, cảm xúc chân thật bị che giấu dưới đáy lòng từ thời thơ giấu chiếm cứ toàn bộ đầu óc, anh ta ra vẻ tiêu sái nhún vai: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ chiêu đãi đại sư chu đáo.”
Dứt lười, anh ta lập tức vẫy tay gọi trợ thủ của vấn mễ bà, kêu người này đỡ vấn mễ bà đã hơi hôn mê kiệt sức vì gọi ma nhập vào người sang một bên nghỉ ngờ.
Đồng thời giao bao lì xì đã chuẩn bị sẵn cho cô gái trợ thủ của vấn mễ bà, gọi hầu gái chăm sóc đại sư chu đáo, mãi đến khi đối phương hồi phục trạng thái bình thường rồi rời đi.
…
Tất cả mọi người ngồi trong phòng khách đều thở phào nhẹ nhõm, áp lực vì phải trông coi việc nhà của người khác trên người Dịch Gia Di cũng vơi bớt.
Lúc này, bỗng một cánh tay ấm áp đặt lên vai, cô quay sang thì đối diện với đôi mắt vừa quan tâm vừa cảm động của anh trai.
Tranh thủ lúc người khác không chú ý bên này, Dịch Gia Đống nhỏ giọng thì thầm: “Gia Di, anh rất hãnh diện vì em. Em thật sự trưởng thành rồi, em đã trở thành một người rất tuyệt vời.”
Trong ánh mắt của anh tràn ngập tia sáng “kiêu hãnh vì em gái của mình”, đó là cảm xúc rất phức tạp được nảy sinh từ tình yêu dành cho cô, cuồn cuộn hóa thành sự ướt át trong đôi mắt.
Nhưng anh chợt nghĩ đến lúc nãy, Triệu Lễ Uyển gặp phải chuyện như vậy mà cũng không khóc, anh không thể khóc vì tận mắt chứng kiến sự dịu dàng và năng lượng tích cực của em gái mình. Thế là trước khi Gia Di đáp lại mình, anh đã thu hồi cánh tay đặt trên vai em gái, cúi đầu nhìn mặt bàn hít thở thật sâu, hít thở thật sâu…
Cả người Gia Di đều ấm áp. Vừa rồi cô còn cảm thấy Triệu lão tiên sinh giao một đám đại thiếu gia đại tiểu thư hào môn này cho một người ngoài như mình là đang làm khó mình, cảm thấy nhức đầu. Không ngờ trong mắt anh trai lại nghĩ rằng mình rất tuyệt vời.
Quả nhiên trong mắt người nhà yêu thương mình, mình làm gì cũng đáng yêu hết chỗ chê.
Nhận được sự khẳng định của anh trai, nhận thức của cô về bản thân mình dường như cũng mạnh mẽ hơn nhiều, cảm giác mất tự nhiên vì đặt mình trong môi trường hào môn xa lạ này cũng vơi bớt, cô cũng có thể ưỡn ngực thẳng lưng làm việc.
Nếu Triệu lão tiên sinh đã ủy quyền thì cứ coi như đây là nơi thí luyện của mình, cứ thỏa sức mà bắt đầu công việc thôi.
Sau khi vấn mễ bà rời đi, Triệu Lễ Cần bước xuống lầu, Triệu Lễ Uyển vẫn ngồi ngẩn người trong phòng khách quay sang hỏi cậu ta:
“Ba sao rồi?”
“Ba không muốn gặp chị em mình.” Vẻ mặt Triệu Lễ Cần tràn đầy lo lắng, đứng giữa cầu thang nắm chặt lan can, không khỏi mờ mịt.
Triệu Lễ Uyển suy nghĩ một lát rồi liếc nhìn Dịch Gia Di, sau đó mới nói với tam thiếu gia Triệu Lễ Cần:
“Nhà mình xảy ra bi kịch người nhà qua đời như vậy, điều quan trọng nhất lúc này là tìm được hung thủ chân chính. Không lẽ nào mặc cho hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật mà gia đình chúng ta lại tan vỡ hoàn toàn.”