Chương 1425: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Một vở hài kịch 3
Dứt lời, cô ta quay sang nhìn về phía nhị thiếu gia Triệu Lễ Hào đang cà lơ phất phơ tựa lưng bên cửa nhà bếp, lén lút nhìn sang bên này, nói: “Em hai cũng đừng cho rằng cảnh sát Dịch là cứu binh mà chị mời đến. Để tránh hiềm nghi, đến tận bây giờ chị chưa từng trò chuyện riêng tư với cảnh sát Dịch. Ở Hương Giang, cảnh sát Dịch luôn nổi tiếng là chấp pháp công bằng, hơn nữa còn có cảnh sát Tô Chí Hùng và cảnh sát Đới Quý ở đây. Không chỉ mình chị mà bất cứ ai cũng không thể bóp méo chân tướng.”
“Em mời vấn mễ bà đến đây không phải là nhằm vào chị…” Bị nói như vậy, Triệu Nhị lúng ta lúng túng giải thích một câu, sau đó ngượng ngùng xoay người lên lầu.
Triệu Lễ Uyển nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triệu Nhị trong chốc lát, sau đó quay sang hỏi Dịch Gia Đống: “Anh Dịch, tôi đã đặt chỗ trong một quán cơm bản địa rất đặc sắc, anh đi ăn cùng tôi nhé?”
“À, được thôi.” Dịch Gia Đống lập tức trả lời, anh cũng đang định tìm cơ hội để an ủi Triệu tiểu thư mấy câu.
“Nếu Dịch tiểu thư có thời gian thì đi cùng luôn nhé?” Triệu Lễ Uyển mời tiếp.
“Tôi không đi được đâu. Tôi đã hẹn với cảnh sát Tô và cảnh sát Đới chuẩn bị mở cuộc họp.” Gia Di cười cảm ơn: “Cảm ơn Triệu tiểu thư đã chiêu đãi anh trai tôi.”
“Đây là trách nhiệm của tôi.” Triệu Lễ Uyển gật đầu, lại hỏi Triệu Lễ Cần: “Lễ Cần, em đi cùng chị nhé?”
“…” Triệu Lễ Cần quay sang nhìn mẹ mình. Triệu Lâm thị vừa bưng đĩa trái cây mà người hầu mới rửa sạch bước ra nhà bếp, đang định lên lầu thăm Triệu lão tiên sinh, thấy ánh mắt của con trai, bà ta bèn uyển chuyền từ chối Triệu Lễ Uyển thay con trai: “Lễ Cần mới trở về từ trường nên ở nhà cùng mẹ một lát, chuyện chiêu đãi khách quý đành làm phiền Lễ Uyển vậy. Hy vọng Dịch tiên sinh sẽ không lấy làm phiền lòng.”
“Không sao không sao.” Dịch Gia Đống trả lời rất dễ tính.
Triệu Lễ Uyển bèn gật đầu với Dịch Gia Đống, sau đó hai người cùng nhau sóng vai rời khỏi biệt thự.
…
Chẳng mấy chốc, trong phòng khách chỉ còn một mình Dịch Gia Di. Cô ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn về phía hành lang rẽ vào phòng ngủ của Triệu lão tiên sinh.
Triệu Lễ Cần và Triệu Lâm thị đang đứng cạnh nhau thì thầm. Trong số ba thiếu gia và một tiểu thư của nhà họ Triệu, chỉ có tam thiếu gia Triệu Lễ Cần là con ruột của Triệu Lâm thị, những người con còn lại đều do phu nhân đã khuất sinh ra.
Đến nay những người phụ nữ trong nhà họ Triệu trên cơ bản đã bị loại bỏ khỏi danh sách nghi phạm, trừ phi có người phụ nữ nào đó nội ứng ngoại hợp với người ngoài, hơn nữa hoàn toàn thoát khỏi sự điều tra của cảnh sát, không thì hiện tại người bị tình nghi chỉ có mình Triệu nhị thiếu gia và Triệu tam thiếu gia mà thôi.
Triệu tam thiếu gia và người chết không phải là anh em cùng cha cùng mẹ nên vốn dĩ cậu ta đáng bị nghi ngờ nhất.
Nhưng Triệu tam thiếu gia vẫn đang đi học, chưa nắm giữ sản nghiệp gia tộc, đến khi cậu ta được tính là một trong những người nối nghiệp thì ít nhất phải chờ thêm mấy năm nữa.
Theo lý thuyết, nếu như suy xét từ động cơ giết người thì lựa chọn thời cơ này sẽ rất ít liên quan tới Triệu tam thiếu gia.
Ngược lại là Triệu Lễ Uyển, đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa có người yêu hay sở thích nào khác, chỉ toàn tâm dấn thân vào sản nghiệp gia tộc, có lẽ sẽ sợ hãi mình giỏ tre múc nước dã tràng xe cát, lẽ ra phải người sốt ruột nhất mới đúng.
Còn nữa, Triệu nhị thiếu gia nổi tiếng là ăn chơi trác táng nhiều năm qua, những sản nghiệp quan trọng trong gia đình đều không liên quan tới anh ta. Nếu như quan hệ giữa anh ta và Triệu Lễ Đức không hòa thuận thì một khi lão gia tử hoàn toàn ủy quyền, có lẽ tiền tiêu vặt của Triệu nhị thiếu gia sẽ nguy hiểm… Chắc hẳn anh ta cũng rất sốt ruột.
Gia Di trầm tư chải chuốt lại suy nghĩ thật lâu, đang định ra ngoài hít thở không khí, nhân tiện chờ Tô Chí Hùng và Đới Quý đưa chuyên gia xét nghiệp cao cấp Điền Hổ về sở cảnh sát rồi quay lại đây gặp mình, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên bậc thang. Cô ngoảnh đầu lại thì thấy Triệu Nhị lúc nãy đã rời đi, bây giờ lại quay về phòng khách.
Hình như anh ta còn chải chuốt lại mái tóc ngắn của mình. Lúc anh ta đến gần Dịch Gia Di, ngồi xuống chỗ đối diện với cô, một luồng gió thơm từ động tác của anh ta xộc vào xoang mũi của cô.