Chương 1426: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Một vở hài kịch 4
Gia Di khẽ cau mày, đang không rõ anh ta định làm trò mèo gì thì thấy Triệu nhị thiếu gia vắt chéo chân, cười hỏi cô: “Cảnh sát Dịch, tối hôm nay chắc hẳn ba tôi sẽ không xuống lầu ăn cơm đâu, nhà bếp có khả năng chỉ qua loa nấu mấy món bất nhập lưu, chiêu đãi khách quý kiểu này thì không chu đáo chút nào, chi bằng tôi mời cô đi ăn đồ ngon nhé, được không? Nhà hàng nào cao cấp nhất, ngon miệng nhất Cao Hùng này, không có ai hiểu biết hơn tôi đâu.”
“…” Gia Di.
Chẳng lẽ vụ vấn mễ bà không có tác dụng gì nên giờ lại có chiêu thức mới? Không phải là định dụ dỗ bằng sắc đẹp để thăm dò tiến độ điều tra đấy chứ?
“Không được đâu, cảm ơn nhị thiếu gia. Tôi thật sự đã hẹn trước với cảnh sát Tô và cảnh sát Đới nên không tiện lỡ hẹn.” Tô Chí Hùng đã đồng ý là sẽ chuẩn bị thủ tục giúp cô, sau đó lén lút dẫn cô vào phòng xác xem thi thể.
Ngoài ra, chẳng lẽ với cấu tạo não của Triệu nhị thiếu gia không thể sử dụng chiêu thức nào đó bình thường hơn một chút sao?
…
…
Lúc rời khỏi biệt thự một mình, xuyên qua sân vườn, Dịch Gia Di bỗng cảm thấy sống lưng nhồn nhột.
Cô quay đầu nhìn lên trên tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã nhắm ngay rèm cửa hơi lắc lư trên cửa sổ tầng ba ―― đó là phòng ngủ của người chết Triệu Lễ Đức và vợ Triệu Vương Vũ Tình, đồng thời cũng là căn phòng đã được Tô Chí Hùng, Đới Quý dẫn Điền Hổ thăm dò một lượt.
Cô mím môi nhìn chằm chằm nơi đó một lát, bỗng có tiếng gọi vang lên bên tai. Cô quay đầu thì thấy Tô Chí Hùng đang đứng ngoài cổng biệt thự, giơ cao cánh tay vẫy gọi mình.
Gia Di vội vàng thu hồi cảm xúc, sải bước tiến ra ngoài cổng.
…
Trên đường ngồi xe Tô Chí Hùng đến cục cảnh sát, Gia Di xuyên qua cửa xe thấy thi thể của một con vật ngã gục ven đường, mấy cô gái trẻ tuổi đang thử dùng giấy gói nó lại để mai táng.
Hình ảnh tử vong chợt lóe lên rồi biến mất khiến cô trở tay không kịp, nhịp tim cũng đập nhanh hơn hẳn.
Gia Di lại đưa mắt nhìn về phía hàng cây sinh trưởng tươi tốt ven đường và những ngọn cỏ ngoi đầu từ kẽ hở gạch lát vỉa hè, cố gắng giũ bỏ cảnh tượng vừa hiện lên, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bất an.
“Cảnh sát Dịch, sau khi đến cục cảnh sát, cô cứ đi theo tôi, đừng ồn ào đừng dừng chân, chúng ta kín tiếng một chút, OK?” Đến bãi đỗ xe trong sở cảnh sát, lúc xuống xe, Tô Chí Hùng nhỏ giọng dặn dò.
“Hiểu rồi.” Gia Di gật đầu, sau đó vẫn ngập ngừng hỏi lại: “Thật sự không thành vấn đề sao?”
“Cô yên tâm, Triệu lão tiên sinh đã thông báo trước với trưởng quan, nội bộ cũng đã phê duyệt sự hợp lệ của cô với tư cách là chuyên gia cảnh sát làm cố vấn tham gia điều tra vụ án này. Chẳng qua… suy cho cùng thì rất hiếm khi xảy ra tình huống như vậy nên chúng ta cũng không cần thiết gióng trống khua chiêng.” Tô Chí Hùng mỉm cười giải thích.
“OK.” Gia Di lập tức hiểu rõ. Mặc dù hợp lệ, nhưng chắc chắn là rất hiếm khi xảy ra vụ án nào mà cảnh sát của hai khu vực hợp tác làm việc với nhau như thế này.
Sau khi tiến vào sở cảnh sát, đám cảnh sát trực đường dây nóng lần lượt đưa mắt nhìn chăm chú vào hai người.
Lúc băng qua hành lang rẽ sang một nơi nào đó không biết tên, rất nhiều cảnh sát đi ngang qua đều sẽ gật đầu chào Tô Chí Hùng, biểu hiện mạng lưới quan hệ rộng lớn của cảnh sát Tô trong cục cảnh sát. Mà những người hào hỏi Tô Chí Hùng cũng sẽ nhân tiện tò mò nhìn Gia Di. Một cô gái xinh đẹp mặc đồ thường đi theo Tô Chí Hùng đến cục cảnh sát, không phải là chuyện ngày nào cũng gặp được.
Lúc rẽ qua cầu thang dẫn đến phòng giải phẫu chứa xác, hai nữ cảnh sát văn phòng ôm hồ sơ vội vàng đi ngang qua. Bỗng nhiên, một trong hai người dừng chân quay đầu, trố mắt hô lên:
“Madam Dịch!”
“?” Gia Di kinh ngạc quay đầu, phát hiện đối phương hoàn toàn là một người xa lạ.
“Đúng là chị! Nữ thần thám Tây Cửu Long!” Nữ cảnh sát văn phòng nở nụ cười vừa hoạt bát vừa phấn khởi ghé lại gần, sau đó đưa bút nhờ Gia Di ký tên, vừa cười tươi như hoa vừa kích động nói nhỏ: “Cảnh sát Dịch, chị là thần tượng của em đấy, em cũng mới vào làm cảnh sát năm nay.”
Nói rồi, cô ấy lại lắc lư văn kiện trên tay: “Cảnh sát ngồi văn phòng ~”
“Suỵt.” Tô Chí Hùng đứng chờ bên cạnh quay sang ra hiệu cho nữ cảnh sát văn phòng.