Chương 1427: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Nhóm máu A 1
“Ồ.” Nữ cảnh sát vội che miệng, sau đó nhận lấy ký tên của Dịch Gia Di, vui vẻ quay đầu rời đi từng bước lưu luyến, mặc dù đã đi xa vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của cô ấy: “Sao hôm nay mình may mắn thế nhỉ! Thế mà lại được gặp thần tượng trong cục cảnh sát ~”
Tô Chí Hùng liếc nhìn Dịch Gia Di, thấy cô mặc dù vẫn vẻ mặt nghiêm trang, nhưng gò má lại đỏ au, vẻ mặt hơi phiền muộn vì lúc trước thấy thi thể của động vật dường như cũng được hòa tan.
Hai người đẩy cửa ra, cùng nhau sóng vai xuống tầng hầm ngầm, rẽ qua mấy căn phòng mới đến phòng chứa xác số 2.
Tô Chí Hùng chào hỏi với người gác cửa, đối phương cầm bảng số mà anh ta đưa đi đến trước một ngăn tủ, mở khóa rồi lôi giường chứa xác ra, đẩy đến trước mặt Dịch Gia Di và Tô Chí Hùng: “Có cần tôi mang lên bàn xác không?”
Tô Chí Hùng quay sang dò hỏi Dịch Gia Di bằng ánh mắt.
“Không cần, cứ thế này là được rồi, cảm ơn.” Dịch Gia Di gật đầu nói.
Lính gác nhìn Dịch Gia Di rồi lại nhìn Tô Chí Hùng, sau đó xoay người tạm thời rời khỏi phòng chứa xác số 2.
“Có cần tôi làm gì không?” Tô Chí Hùng hỏi.
“Không cần, chỉ cần đừng quấy rầy tôi là được, cảm ơn.” Dứt lời, Gia Di hít thở thật sâu, khoảnh khắc khí lạnh xông vào buồng phổi, cô quay đầu nhìn về phía thi thể…
…
Mặc dù năng lực trong các khía cạnh của Triệu Lễ Đức không bằng chị gái, nhưng lại là một người rất phách lối, khí thế dư thừa.
Khi bạn không thể chinh phục người khác bằng năng lực thì đôi khi bạn sẽ phải bày ra vẻ mặt hung ác, hoặc là tư thế nào khác để hù dọa người khác ngay từ lần đầu gặp mặt.
Lúc đẩy cánh cửa của phòng nghỉ, thân thể của anh ta vẫn thẳng tắp, dáng vẻ giống hệt như anh ta không say rượu, là một người rất giỏi uống rượu.
Nhưng sau khi từ chối yêu cầu đi cùng của vệ sĩ, ra lệnh cho họ ra ngoài chơi, đừng quan tâm đến mình, sau đó đóng cửa bước vào phòng nghỉ, dáng đi của anh ta lập tức chao đảo ―― thực ra anh ta đã say từ lâu rồi, nhưng tâm lý ngụy trang, tuyệt đối không yếu thế trước mặt người khác đã ăn sâu vào xương tủy anh ta, mãi đến khi chỉ có một mình mình mới thể hiện bản chất thật của mình.
Thực ra anh ta đã say bí tỉ, chẳng những không thể nói chuyện rõ ràng mà ngay cả tầm mắt cũng dần dần hoảng hốt.
Mấy mỹ nữ kia mời rượu quá nhiệt tình, dỗ dành anh ta khiến anh ta khui hết chai này tới chai khác, tiêu sái uống từng ly rượu, sao mà chịu nổi.
Anh ta thong thả bước đi mấy vòng trong phòng, vốn định nghỉ ngơi một lát để tính táo rồi tiếp tục ra ngoài chơi đùa, nào ngờ cảm giác say càng ngày càng mãnh liệt. Sau khi ý chí dần dần tan biến, anh ta thậm chí gần như không thể đứng vững vàng.
Anh ta kéo sofa đến gần bàn, cầm một chai nước khoáng đặt trên bàn uống một hớp lớn. Ngay khi anh ta vừa cảm thấy mình tỉnh táo hơn một chút, cửa phòng nghỉ của anh ta bỗng bị mở ra từ bên ngoài.
Khi anh ta đang ở trong căn phòng này, bất cứ ai trong sàn nhảy cũng đều không dám tự ý xông vào nơi này, huống chi không thèm gõ cửa mà mở cửa đi thẳng vào phòng.
Anh ta hoảng hốt ngẩng đầu lên, lập tức thấy một bóng dáng cao to đứng đó đóng cửa, sau đó cầm theo mấy thứ đến gần anh ta dưới ánh đèn mờ nhạt ái muội.
Khi đối phương đến gần mình, Triệu Lễ Đức mới thấp thoáng thấy rõ gương mặt của đối phương. Anh ta cau mày, mặc dù đã say khướt mà vẫn cố gắng bày ra dáng vẻ của một người anh cả:
“Sao cậu lại đến một nơi như thế nào?”
“Anh cả, anh say rồi, để em chăm sóc cho anh.” Nói rồi, người nọ đứng trước bàn, quan sát Triệu Lễ Đức thật kỹ, lắc lư ngón tay trước mặt đối phương, sau đó lại thử kéo cánh tay Triệu Lễ Đức đặt lên bàn.
Ánh mắt của Triệu Lễ Đức chậm chạp nhìn theo ngón tay lắc lư, thậm chí cánh tay mình bị đặt lên bàn cũng không có phản ứng.
Người nọ xác định Triệu Lễ Đức đã thật sự say mềm người rồi.
“Đây là cái gì?” Triệu Lễ Đức thấy người nọ lấy ra một chiếc túi nhỏ đựng đồ, một loạt thao tác khiến anh ta hoa cả mắt, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.
“Giải rượu giúp anh.” Dứt lời, người nọ cầm món đồ đó đâm lên móng tay trái của Triệu Lễ Đức mấy phát.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Triệu Lễ Đức giơ tay lên, làm động tác muốn ngửi mùi, lại bị người nọ đè cánh tay của anh ta lên bàn một lần nữa.