Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1428 - Chương 1428 - Ngoại Truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Nhóm Máu A 2

Chương 1428 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Nhóm máu A 2
Chương 1428 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Nhóm máu A 2

Chương 1428: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Nhóm máu A 2

Kế tiếp, không chờ Triệu Lễ Đức có phản ứng, kim tiêm đã đâm vào làn da của anh ta.

“Đó là thứ gì thế?” Triệu Lễ Đức muốn giãy dụa, nhưng người nọ vừa đè lên cánh tay anh ta ngăn cản vừa trấn an anh ta:

“Là thứ tốt có thể khiến anh sung sướng.”

“Thứ tốt” cho dù không trí mạng thì cũng sẽ khiến anh ta dính cơn nghiện không thể quay đầu, không thể tiếp tục làm con cháu nhà họ Triệu một cách thể diện…

“Sao cậu lại đến một nơi như thế này?” Người say rượu dường như đã quên mất mình từng hỏi câu này rồi, giờ đây vẫn tiếp tục chất vấn bằng giọng điệu nghiêm khắc.

“Anh say rượu nên nhìn nhầm thôi, em không có đến đây.” Sau khi tiêm hết chất lỏng vào cánh tay Triệu Lễ Đức, người nọ cất ống tiêm rồi nhanh chóng sửa sang lại đồ vật ―― động tác nhanh chóng dứt khoát như thể hắn ta đã từng luyện tập vô số lần.

Phân đoạn thao tác tỉ mỉ không thể đeo bao tay đã kết thúc, kế tiếp là xử lý hiện trường. Người nọ lấy găng tay ra đeo vào, dùng khăn vải đã được chuẩn bị sẵn cẩn thận dấu vân tay trên ống tiêm, sau đó lại cầm tay phải của anh cả, in dấu vân tay lên ống tiêm, ngón cái đè mạnh lên núm đẩy pít-tông.

Đúng lúc này, cánh tay của Triệu Lễ Đức bỗng đẩy ra, kim tiêm bị đụng nghiêng quẹt trúng cổ tay phải của người nọ. Thoáng chốc một vết trần xuất hiện trên làn da của hắn ta, mấy giọt máu chảy ra.

Người nọ kinh hãi đến mức hít vào một hơi thật sâu, vội vàng dùng tay áo lau vết máu trên cổ tay. Hắn ta đặt ống tiêm lên bàn, cẩn thận kiểm tra xem trên quần áo của Triệu Lễ Đức có dính giọt máu rơi xuống nào hay không, xác nhận không có thì mới lau mồ hôi ứa trên trán vì sợ hãi, thở hắt ra một hơi.

Lúc này, Triệu Lễ Đức đã bắt đầu hoảng hốt, hai tay không ngừng quơ trước mặt, miệng phát ra tiếng kêu vô nghĩa, nước miếng chảy xuống từ khóe miệng, ánh mắt nhìn lên cao, sắc mặt cũng hiện lên màu đỏ hồng bất thường.

Người nọ không có thời gian quan sát trạng thái của Triệu Lễ Đức. Hắn ta đi vòng đến chỗ cửa, cẩn thận đẩy cửa ra nhìn lén bên ngoài, xác định không có ai rồi mới đóng cửa lại, cầm những công cụ như chổi quét mà hắn ta đã đặt ở đó từ trước.

Dọn dẹp sạch sẽ gian phòng, xác nhận đồ vật mà mình mang đến không bị bỏ quên, trên sàn nhà cũng không có những thứ khác của mình như sợi tóc rơi xuống, hắn ta mới vừa dọn dẹp vừa đi về phía cửa ra vào, sau đó lấy một đôi giày da đã chuẩn bị sẵn, mang vào rồi đạp chân thật mạnh vào phòng, lại thong thả đạp lên dấu chân cũ đi lùi rời khỏi phòng, cất toàn bộ đồ vật, thay giày của mình. Làm xong mọi chuyện, hắn ta đóng cửa rời đi.

Cho dù là thời khắc cuối cùng, hắn ta cũng không nghĩ đến chuyện quan sát tình huống của Triệu Lễ Đức lấy một lần.

Sau khi hoàn hồn, Gia Di im lặng đi vòng qua thi thể một vòng, lại xem dòng chảy hình ảnh thêm mấy lần nữa.

Tô Chí Hùng đứng bên cạnh xem Dịch Gia Di quan sát cẩn thận từng tấc trên thi thể để tìm kiếm manh mối mới, không nhịn được chậc lưỡi.

Cô nàng đáng sợ, xem thi thể mà chuyên chú cứ như thể đang ngắm nghía tác phẩm nghệ thuật trong buổi triển lãm tranh vậy… Chẳng lẽ toàn bộ thám tử tổ trọng án của Hương Giang đều phải nắm giữ một ít kỹ năng thăm dò hiện trường và khám nghiệm tử thi của pháp y sao?

Chỉ riêng làm cảnh sát hình sự, anh ta đã phải nắm giữ quá nhiều kiến thức và năng lực, thế thì sao lại có người dư nhiều thời gian để học hỏi được nhiều kiến thức cỡ này nhỉ?

Gia Di không biết Tô Chí Hùng mặt nhăn mày nhó đang suy chuyện gì. Sau khi thuộc nằm lòng cảnh tượng xảy ra trong dòng chảy hình ảnh, cô bèn quay sang hỏi:

“Tôi có thể xem lại toàn bộ vật chứng mà cảnh sát thu thập được không?”

“…” Tô Chí Hùng hơi khó xử mím môi. Nhưng sau khi đối diện với Gia Di mấy giây, cuối cùng anh ta vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Vậy thì chúng ta kín tiếng một chút, xem xong đi liền, OK?”

“OK.” Gia Di gật đầu.

Thế là hai người đi vòng sang phòng vật chứng. Quần áo và giày mà Triệu Lễ Đức mặc lúc chết đều được chứa trong túi đựng vật chứng, đặt trên kệ vật chứng.

Khi Dịch Gia Di đã kiểm tra những món vật chứng khác, chuẩn bị cầm túi đựng đựng vật chứng giày để quan sát thật kỹ thì bỗng có tiếng bước chân với trọng tải không nhỏ vang lên từ bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment