Chương 1429: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Nhóm máu A 3
Gia Di và Tô Chí Hùng đồng loạt nhìn về phía cửa phòng, ngay sau đó thấy dáng người hơi mập của Điền Hổ chặn trước cửa, sắc mặt đỏ ửng nhìn quanh phòng như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Vừa đối diện với Dịch Gia Di, ông ta khựng lại trong chốc lát, sau đó nhanh chóng bước lại gần, chìa tay về phía Dịch Gia Di với thái độ hết sức nhiệt tình:
“Cảnh sát Dịch, nghe danh đã lâu, bây giờ rốt cuộc được gặp mặt!”
“Sir Điền, chào anh.” Tô Chí Hùng còn chưa giới thiệu thì Dịch Gia Di đã nhận ra Điền Hổ, lễ phép bắt tay với đối phương.
“Cô cũng biết tôi à?” Điền Hổ hơi kinh ngạc nhướn mày.
“Sir Điền đeo thẻ nhân viên trước ngực kia kìa.” Gia Di ngượng ngùng chỉ vào ngực trái của Điền Hổ.
“Ồ, ha ha ha, không hổ là thám tử, sức quan sát này ghê gớm thật.” Nhìn Dịch Gia Di, Điền Hổ kìm lòng không đậu cảm thán: đúng là anh hùng xuất thiếu niên, chậc chậc.
“Khụ khụ.” Tô Chí Hùng ngượng ngùng khẽ ho hai tiếng để nhắc nhở.
Điền Hổ vội vàng nghiêm mặt, đứng đắn hỏi Dịch Gia Di: “Cảnh sát Dịch có phát hiện điểm khả nghi trên vật chứng nào không?”
“Tôi vẫn đang xem, tạm thời thì chưa.” Gia Di quay sang nhìn kệ vật chứng.
“Không sao, cô cứ xem tiếp đi, có thắc mắc gì thì cứ hỏi bất cứ lúc nào, tôi sẽ ở đây giải đáp cho cô.” Ý thức phục vụ của Điền Hổ cực kỳ chu đáo, chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Dịch Gia Di, không có ý định rời đi.
Cuối cùng cũng được gặp Dịch Gia Di, ông ta còn phải nghĩ cách níu chân Dịch Gia Di trò chuyện nhiều mấy câu, nói không chừng sẽ đưa ra linh cảm về phương hướng nghiên cứu nào đó thì sao.
Không lẽ nào Tannen với Trần Quang Diệu đều tìm được linh cảm từ trên người Dịch Gia Di mà Điền Hổ ông đây lại không nhận được.
Tô Chí Hùng bị đẩy ra đằng sau không khỏi sờ mũi, thức thời đi sang chỗ khác.
Gia Di tiếp tục động tác lúc trước, cầm đôi giày da lên kiểm tra.
Bụi dưới đế giày đã được Điền Hổ dẫn dắt đội ngũ thu thập từ trước. Những thông tin khác như vân tay trên giày các thứ cũng đã được giám định ngay sau khi phát hiện thi thể của Triệu Lễ Đức, không có bất cứ điểm khả nghi nào ―― bởi vì lau chùi quá sạch sẽ nên ngay cả vân tay gì đó cũng không thu thập được dù chỉ là một nửa.
Những vật chất như sợi bông trong giày cũng đã được xét nghiệm, đều không có phát hiện nào khác.
Đôi giày này ngoại trừ dấu chân, bụi bặm dưới đế giày, trên cơ bản không còn điều gì đáng chú ý.
Tuy nhiên Gia Di vẫn quan sát nó mấy lần. Lúc chuẩn bị trả nó về kệ đựng vật chứng, cô bỗng khựng lại, sau đó đưa đôi giày gần sát mắt của mình như thể đột ngột phát hiện được điều gì đó.
Kế tiếp, cô đến dưới ngọn đèn, soi đôi giày dưới ánh đèn tiếp tục quan sát.
Thấy động tác của cô, Điền Hổ cũng thắc mắc ghé lại gần.
Đúng lúc này, Gia Di quay sang đưa đôi giày đến trước mặt Điền Hổ, khẽ hỏi:
“Sir Điền, anh nhìn chỗ này mà xem, dưới bóng râm của lưỡi giày, có phải có một chấm tối màu không?”
Điền Hổ nhận lấy đôi giày, kề sát vào ngọn đèn, đổi một góc độ khác quan sát thật kỹ.
Ông ta chợt ngẩng đầu, bỗng nhìn chằm chằm vào Gia Di, dáng vẻ khờ khạo lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, nghiêm túc nói: “Các cô đi theo tôi.’
Điền Hổ lập tức cầm túi đựng vật chứng nhanh chóng rẽ qua hành lang vào phòng xét nghiệp, bước chân vào rồi nói ngay với trợ lý:
“Tăm bông, giấy test máu người.”
“Đến đây.” Trợ lý lập tức làm việc, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ rồi cùng Điền Hổ vào phòng xét nghiệm hóa học.
Tô Chí Hùng và Gia Di đứng chờ trước cửa. Tô Chí Hùng đầy mặt thắc mắc, còn Gia Di thì rất bình tĩnh chờ đợi, dường như đã biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì.
“Cô phát hiện thứ gì vậy?” Mấy phút sau, Tô Chí Hùng rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà đặt câu hỏi.
“Có lẽ là một giọt máu.” Gia Di vừa quay sang trả lời thì cửa phòng xét nghiệm mở ra.
Xuyên qua khe cửa, Dịch Gia Di thấy Điền Hổ đặt tăm bông đã hút đầy máu vào một ống nghiệm kín, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt vào một chiếc thùng chuyên dụng, dặn dò trợ lý mấy câu rồi rời khỏi phòng xét nghiệm, nói với Dịch Gia Di và Tô Chí Hùng:
“Là máu người, nhóm máu A, khác hẳn với nhóm máu B của người chết Triệu Lễ Đức.”
“Là máu của người khác!” Tô Chí Hùng không khỏi hít sâu một hơi, thân thể vô thức đứng thẳng lưng.