Chương 1432: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Bắt ba ba trong rọ 2
Gia Di bắt chước rất giống, khiến Bạch Hiểu Như mím môi cười không ngừng.
Hai người trò chuyện thật lâu, Gia Di mới đưa mắt liếc về phía cửa phòng. Lúc nãy cô thấp thoáng nghe thấy một chút động tĩnh thoáng lướt qua rồi biến mất.
Bất kể có phải là nghe nhầm hay không, cô đều bắt đầu thực hành mục đích chân chính khi mình ngồi ở đây tán gẫu với Bạch Hiểu Như.
“Chị biết chuyện xảy ra trong nhà họ Triệu thời gian gần đây đúng không?” Gia Di bày ra dáng vẻ như rất thích tán gẫu.
“Đúng vậy, tôi thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Không biết quan hệ giữa đại thiếu gia, nhị thiếu gia và tam thiếu gia thế nào?”
“Chuyện này… Khó mà nói được, hình như đều rất bình thường.” Không biết là Bạch Hiểu Như không muốn kể lể chuyện nhà cố chủ hay là thật sự không biết, nhắc đến đề tài này, cô ấy chỉ cười lắc đầu.
“Thực ra hôm nay bên phía sở cảnh sát đã phát hiện bằng chứng mấu chốt rồi. Không lâu sau tôi sẽ rời khỏi nơi này trở về Hương Giang.”
“Thật hả? Thế thì… tốt quá.” Chỉ cần là con người đều sẽ có lòng hiếu kỳ. Nghe câu nói này của Gia Di, Bạch Hiểu Như rốt cuộc nhướn cao mày, lộ ra vẻ mặt muốn thăm dò nội tình.
“Lúc ra tay chắc là hung thủ đã bị thương ngoài ý muốn nên cảnh sát phát hiện ra vết máu và hung khí.” Gia Di lười biếng vươn vai: “Chuyện này đã được bảo mật, nhưng không sao cả, dù sao thì không lâu sau tất cả mọi người đều sẽ biết tin này.”
“Vậy thì có thể chứng minh được hả?” Ánh mắt Bạch Hiểu Như sáng ngời nhìn Dịch Gia Di. Có vẻ như lúc mọi người tám chuyện thì đều tràn đầy sức sống.
“Hình như trong biệt thự nhà họ Triệu vẫn còn một vật chứng, tuy nhiên chuyện này tôi không rõ cho lắm, cảnh sát không tiết lộ tin tức cho tôi. Chẳng qua hồi trước thượng cấp của cảnh sát đã giao thiệp với Triệu lão tiên sinh rồi, nói không chừng sẽ đến đây tìm kiếm một lần.” Gia Di nghiêng đầu im lặng mấy giây rồi mới thở dài nói:
“Tôi thật sự rất nhớ nhà. Mặc dù đồ ăn ở đây rất ngon nhưng dạ dày của tôi vẫn thuộc loại dạ dày quê hương.”
“Nghe nói đồ ăn Quảng Đông cũng rất tuyệt.” Lực chú ý của Bạch Hiểu Như thoáng chốc bị chuyển sang đồ ăn.
“Anh trai tôi nấu cơm ngon lắm. Sau này nếu chị có cơ hội đến Hương Giang thì nhất định phải đến Dịch Ký ở Thâm Thủy Phụ ăn thử. Những ai từng ăn cơm ở quán nhà tôi chưa bao giờ nói không ngon!” Gia Di kìm lòng không đậu kiêu ngạo giới thiệu. Mỗi khi khoe khoang tay nghề của anh trai mình với người khác, cô đều cố gắng hết sức.
Hai cô gái nhìn nhau cười, lại bắt đầu tán gẫu chuyện khác.
Thật lâu sau, ngoài cửa không phát ra âm thanh nào nữa. Gia Di tập trung tinh thần chăm chú trò chuyện trời đất với Bạch Hiểu Như, cứ như thể cô thật sự định cứ thế chờ Triệu lão tiên sinh tỉnh ngủ.
Mười mấy phút sau, bác Nhã đang ở sân sau trò chuyện về việc quy hoạch sân vườn với nhân viên làm vườn thì nhận được điện thoại của Tô Chí Hùng. Ông ta gọi một tiếng cảnh sát Tô, sau đó nghiêm túc cầm điện thoại cục gạch băng qua sân vườn, băng qua phòng khách, băng qua hành lang, gõ vang cửa phòng của Triệu lão tiên sinh trước một vài ánh mắt theo dõi trong bóng tối âm thầm.
Mãi đến khi bác Nhã được Bạch Hiểu Như mời vào phòng chính của Triệu lão tiên sinh, điện thoại của bác Nhã vẫn chưa kết thúc cuộc gọi, dường như có chuyện gì đó hết sức quan trọng cần phải nói chuyện với Triệu lão tiên sinh.
…
Trong một đêm như vậy, bầu trời sao rất yên bình.
Triệu Lễ Uyển ngồi trên băng ghế bên bờ biển, Dịch Gia Đống đỡ lan can, hai người nhàn nhã trò chuyện trên trời dưới đất.
Triệu đại tiểu thư cũng từng sống những ngày cực khổ hồi bé. Ký ức ngày xưa khi gia đình cô còn chưa giàu có như bây giờ được đánh thức, cô chia sẻ từng câu chuyện với Dịch Gia Đống.
Dịch Gia Đống cũng kể chuyện ngốc nghếch mà em trai em gái từng làm hồi bé, cả những chuyện buồn cười mà mình từng mắc phải khi sống cùng ba đứa em.
Thỉnh thoảng hai người lại cười ra tiếng, đôi khi hòa cùng với nhau, đôi khi khâm phục hoặc an ủi lẫn nhau.
Gió biển rất mát mẻ, thổi qua mái tóc của họ.
Không có mưa rền gió dữ, cũng không có sấm giật chớp đùng, sóng biển rất yên tĩnh, dường như không hay biết rằng trong căn biệt thự rộng lớn kia đang trình diễn một vở kịch bi thảm trần gian cần được bầu không khí tô đậm như thế nào.
Trong biệt thự nhà họ Triệu, phút thứ 5 sau khi bác Nhã tiến vào phòng ngủ chính của Triệu lão tiên sinh, nhân viên kỹ thuật và Đới Quý đang ngồi trong xe van cách biệt thự không xa, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị của máy định vị theo dõi dấu vết đã lâu, lúc này đã gần như bắt đầu buồn ngủ. Bỗng nhiên cả hai người đều nghe thấy tiếng cảnh báo của máy định vị bị di chuyển vị trí.