Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1433 - Chương 1433 - Ngoại Truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Bắt Ba Ba Trong Rọ 3

Chương 1433 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Bắt ba ba trong rọ 3
Chương 1433 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Bắt ba ba trong rọ 3

Chương 1433: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Bắt ba ba trong rọ 3

Hai người lập tức tỉnh táo tinh thần, đồng loạt trợn tròn đôi mắt.

Ngay sau đó, Đới Quý cầm bộ đàm gọi cho Tô Chí Hùng.

“Máy định vị di chuyển rồi, đang di chuyển liên tục!”

Một phút sau, Dịch Gia Di đang ở trong biệt thự nhà họ Triệu lập tức nhận được điện thoại của Tô Chí Hùng.

Bác Nhã đứng bên cạnh Dịch Gia Di đã sớm cúp máy. Ông ta chỉ làm theo chỉ thị của Tô Chí Hùng, sau khi bắt máy thì cứ giữ nguyên tư thế không cúp máy, đi thẳng vào phòng chính của Triệu lão tiên sinh rồi mới dừng lại.

Bây giờ nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành, lúc này đang nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di, chờ đợi nhiệm vụ kế tiếp.

Không hiểu sao, nhịp tim vẫn luôn ổn định của ông quản gia âm thầm tăng tốc, dường như đã ngửi thấy mùi mưa gió sắp ập đến không tầm thường chút nào.

Sau khi cúp điện thoại, Gia Di ra hiệu im lặng cho bác Nhã và Bạch Hiểu Như, sau đó lập tức nhanh chóng đi đến trước cửa phòng, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài rồi lặng lẽ mở ra một khe hở nho nhỏ, nhìn ra bên ngoài.

Hành lang tầng ba rất yên tĩnh. Cô bước ra khỏi phòng, đi đến bên hành lang, nhìn xuống phòng khách bên dưới.

Đến đêm khuya, khi tất cả mọi người đều đang ở trong phòng riêng của mình, rất nhiều ánh đèn trong biệt thự đều được tắt, chỉ có chỗ gần cầu thang và phòng khách tầng một mới có đèn đêm mờ nhạt ấm áp.

Trong ánh đèn mông lung bên dưới, một người đang nhanh chóng bước về phía cửa lớn.

Vào thời điểm này, thà rằng làm ra hành vi khả nghi chứ không thể tiếp tục đặt bằng chứng kia trong tủ giày của Triệu Lễ Đức.

Cuối cùng hung thủ cũng không thể nhịn được nữa, định tranh thủ vứt bỏ đôi giày ấy trước khi Triệu lão tiên sinh đồng ý cho phép cảnh sát tiến vào biệt thự lục soát từng căn phòng.

Kẻ biết rõ bằng chứng nào được đặt trong biệt thự này, không ai hơn hung thủ.

Người đàn ông tay dài chân dài sắp đi đến trước cửa lớn, nhưng không chờ hắn ta vươn tay đụng vào tay nắm cửa thì cánh cửa lại được mở ra từ bên ngoài.

Tô Chí Hùng và Đới Quý bước vào từ bên ngoài, chặn đứng trước mặt người đàn ông, sau đó nhanh tay đóng sầm cửa lớn.

Người đàn ông lùi về sau theo phản xạ, xoay người định bỏ chạy. Song đúng lúc này, hắn ta lại thấy Gia Di bước xuống cầu thang với dáng người mạnh mẽ, hai chân hơi dạng ra, ánh mắt sắc bén như một con báo đang trong tư thế săn mồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta.

“Tam thiếu gia, đã khuya rồi, cậu định mang bằng chứng mấu chốt của cảnh sát đi đâu?” Bóng dáng Tô Chí Hùng xuất hiện sau lưng Triệu Lễ Cần, câu nói này lọt vào tai Triệu Lễ Cần như một tiếng nổ vang, khiến cả tòa biệt thự này đều dội lại tiếng vọng:

“Mang đi đâu… đi đâu… đâu…”

Tên hung thủ có vẻ bình tĩnh vững vàng lúc giết người vì đã lên kế hoạch, giờ đây lại lộ vẻ mặt kích động vì chưa thể tiêu hủy “bằng chứng mấu chốt”.

Một vài người được xã hội nhận định là có chỉ số thông minh cao, bình thường sẽ quá mức tin vào phán đoán của mình.

Cậu ta đánh giá cao chỉ số thông minh của mình, đồng thời tất nhiên cũng coi thường cảnh sát.

Triệu Lễ Cần cho rằng cảnh sát sẽ không thể nào điều tra được chân tướng nên mới đặt đôi giày mà mình từng mang trên chân về chỗ cũ để che giấu quỷ kế của mình, giờ đây lại trở thành cái bẫy mà mình tự bày ra cho chính mình.

Bỗng nhiên có động tĩnh truyền đến từ ngoài cửa. Triệu Lễ Uyển đẩy cửa ra, bất ngờ gặp phải cảnh tượng này.

Tô Chí Hùng đi đến trước mặt Triệu Lễ Cần: “Triệu Lễ Cần, cảnh sát nghi ngờ cậu có liên quan tới một vụ hung án, mời cậu phối hợp với cảnh sát điều tra vụ án này, đi theo chúng tôi về sở cảnh sát một chuyến.” Dứt lời, anh ta lập tức lấy còng tay ra.

Một tiếng “cạch” vang lên, Triệu Lễ Cần như bỗng nhiên hoàn hồn. Cậu ta vung tay thật mạnh, nhưng không thể đẩy được Tô Chí Hùng.

Chiếc túi kẹp dưới nách cậu ta rơi xuống, miệng túi bị mở ra, để lộ một đôi giày da bên trong.

“Tôi không có! Tôi bị oan uổng! Tôi… tôi chỉ định đốt một đôi giày cho anh cả… Anh ấy… anh ấy…” Triệu Lễ Cần đang lớn tiếng cãi lại thì bỗng một tiếng quát lớn vang lên từ cầu thang đằng sau:

“Câm miệng!”

Mọi người quay đầu, đã thấy Triệu lão tiên sinh được Bạch Hiểu Như đỡ một bên thong thả bước tới. Một tay ông cụ siết chặt tay vịn cầu thang để giữ thăng bằng, sau một tiếng quát, vẻ mặt ông ấy đau khổ khó phân biệt, trừng Triệu Lễ Cần gắt gao, giữ những nếp nhăn trên gương mặt ấy còn có một chút vẻ không đành lòng.

Bình Luận (0)
Comment