Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1434 - Chương 1434 - Ngoại Truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Yes, Sir! [Kết Thúc Vụ Án Hào Môn] 1

Chương 1434 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Yes, sir! [Kết thúc vụ án hào môn] 1
Chương 1434 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Yes, sir! [Kết thúc vụ án hào môn] 1

Chương 1434: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Yes, sir! [Kết thúc vụ án hào môn] 1

Bị quát một tiếng, Triệu Lễ Cần không khỏi hoang mang lo sự, cuối cùng quỳ rạp xuống đất khóc lóc van xin cha mình:

“Ba, ba… là con hồ đồ… ba cứu con với… ba cứu con đi, con vẫn còn trẻ…”

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ cầu thang đằng sau, Triệu Nhị và những người khác nghe thấy tiếng động nên lần lượt chạy ra từ phòng riêng của mình.

Triệu Lâm thị nhanh chóng ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Bà ta nửa chạy nửa bò lết xuống cầu thang, ôm vai con trai, quay đầu cùng nhau van xin Triệu lão tiên sinh.

Triệu Nhị khó tin kéo tay vịn cầu thang, nhìn mẹ con Lâu Tự Chu rồi lại nhìn về phía Triệu Lễ Uyển và Dịch Gia Đống đang đứng trước cửa lớn.

Ơ… Sao lại là lão tam?

Anh ta… Anh ta còn tưởng là chị cả…

Tô Chí Hùng lại giữ chặt vai Triệu Lễ Cần, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu lão tiên sinh, vẻ mặt hết sức kiên nghị.

Thật lâu sau, khi mọi người sắp bị bầu không khí yên tĩnh giằng co này giày vò đến mức chịu không nổi thì Triệu lão tiên sinh rốt cuộc nhắm mắt, quay đầu sang một bên, xua tay với Tô Chí Hùng ra hiệu cho cảnh sát làm việc theo quy trình.

Không ai chú ý thấy bàn tay già nua vịn cầu thang của ông ấy đã nổi mạch máu, không thể khống chế run rẩy.

Trong phòng thẩm vấn, Triệu Lễ Cần tiếc chữ như vàng. Cậu ta muốn chờ mọi chuyện đều do luật sư mà mẹ cậu ta thuê trả lời, đối phó giúp mình, mình cần thiết giữ im lặng để tránh lỡ miệng nói câu nào đó gây bất lợi cho chính mình.

Suy cho cùng thì hiện tại cảnh sát có thật sự tìm được bằng chứng đầy đủ hay không, những người như họ không thể nắm giữ thông tin đầy đủ nên vẫn chưa thể xác định được.

Thấy dáng vẻ chống cự đến cùng của Triệu Lễ Cần, Tô Chí Hùng cũng rất bất lực. Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, anh ta gọi điện thoại phàn nàn với Dịch Gia Di.

Mười mấy phút sau, dưới sự dẫn đường của Tô Chí Hùng và Đới Quý, Dịch Gia Di lại lần nữa băng qua hành lang sở cảnh sát, đi đến phòng thẩm vấn.

Gia Di khoanh tay trước ngực đứng một bên bàng quan thật lâu, sau đó bỗng xua tay với những người khác ra hiệu cho họ rời đi.

Tô Chí Hùng do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Nhìn Triệu Lễ Cần, Dịch Gia Di lạnh giọng nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả?”

“.” Triệu Lễ Cần ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô, không nói một lời.

Trong ánh mắt cảnh giác chăm chú của Triệu Lễ Cần, cô bỗng lại gần, cúi xuống ghé vào bên tai câu ta, nói một câu bằng âm lượng chỉ có hai người nghe được:

“Sao cậu lại đến một nơi như thế nào?”

Mống mắt của Triệu Lễ Cần co rụt, thân thể lùi về sau theo phản xạ, muốn né tránh thật xa.

Cậu ta khó tin nhìn Dịch Gia Di, dường như không phải đang nhìn một nữ cảnh sát trẻ trung xinh đẹp, mà là ác quỷ bò ra từ địa ngục đến lấy mạng mình.

“Cô… Cô… Sao cô biết?” Cảm xúc của Triệu Lễ Cần bị mất kiểm soát, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

“Tam thiếu gia, những gì mà cảnh sát biết còn nhiều hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều.” Dịch Gia Di đứng thẳng lưng, giọng nói khôi phục bình thường.

Triệu Lễ Cần nuốt một ngụm nước miếng, bỗng nhớ đến vấn mễ bà mà hồi trước anh hai mình mời về nhà, lại nhớ đến bộ phim chiếu rạp Hương Giang “Siêu linh thần thám” hồi trước mình từng xem, câu chuyện cùng phá án bắt giữ hung thủ với ma quỷ… Nghe nói một phần nguyên mẫu chính là Dịch Gia Di, chẳng lẽ… chẳng lẽ…

Vấn mễ bà là giả, Dịch Gia Di mới… mới…

“Tam thiếu gia, tích cực phối hợp với cảnh sát phá án đi, có lẽ còn sẽ được miễn tử hình. Triệu lão tiên sinh đã lớn tuổi rồi, không thể chịu nổi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một lần nữa đâu.” Dứt lời, Gia Di cất bước rời đi, chỉ để lại bóng dáng thần bí như đại sư.

Khi Tô Chí Hùng và Đới Quý trở lại phòng thẩm vấn, Lâu Tự Chu chỉ im lặng mấy phút rồi biến thành phối hợp hỏi gì đáp nấy. Đúng như lời khuyên của Dịch Gia Di, cậu ta chỉ mong được khoan hồng, chỉ mong được sống sót.

Kết thúc thẩm vấn, Tô Chí Hùng rời khỏi phòng thẩm vấn, lúc đưa Dịch Gia Di ra về, anh ta bỗng trở nên chần chờ.

Chuyện này… Chuyện này cũng quá tà môn!

Sao họ thẩm vấn mãi mà Triệu Lễ Cần thà chết chứ không chịu hé miệng, đến lượt Dịch Gia Di chỉ cần nói với cậu ta mấy câu âm thầm, cậu ta lại khai báo hết mọi chuyện?

Họ cũng là thám tử rất xuất sắc của Loan Loan, kỹ xảo thẩm vấn tuyệt đối tiên tiến, tuyệt đối không có vấn đề gì cơ mà.

Bình Luận (0)
Comment