Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1436 - Chương 1436 - Ngoại Truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Yes, Sir! [Kết Thúc Vụ Án Hào Môn] 3

Chương 1436 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Yes, sir! [Kết thúc vụ án hào môn] 3
Chương 1436 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Yes, sir! [Kết thúc vụ án hào môn] 3

Chương 1436: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Yes, sir! [Kết thúc vụ án hào môn] 3

“Chắc là cậu ta được che chở quá chu đáo nên không ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc ‘phạm sai lầm thì sẽ bị trừng phạt’.” Gia Di thở dài, bỗng nhớ đến một sự kiện:

“Thực ra, tôi có linh cảm người vợ góa của đại thiếu gia, có lẽ ngay từ đầu đã biết tam thiếu gia là hung thủ.”

“…” Triệu Lễ Uyển hơi nhướn mày.

“Chẳng qua cô ấy vẫn không nói ra mà thôi. Từ đầu đến cuối cô ấy đều đứng sau lưng mọi người, mặc dù rất khó bị chú ý nhưng trước rất nhiều vụ việc, phản ứng của cô ấy quá mức bình tĩnh.”

“Hầy…” Triệu Lễ Uyển suy nghĩ trong chốc lát, bỗng buông tiếng thở dài:

“Trong ngôi nhà này, chồng qua đời, cho dù phát hiện Lễ Cần rất khả nghi thì suy cho cùng Lễ Cần vẫn là con ruột của chủ mẫu. Nếu cô ấy nói nhiều quá, đắc tội chủ mẫu thì e rằng cuộc sống sau này của cô ấy sẽ rất vất vả.”

Mặc dù sau khi xảy ra vụ việc này, Triệu Lâm thị thân là mẹ ruột của Lễ Cần cũng đã rất khó sống trong nhà họ Triệu, nhưng Triệu Vương Vũ Tình thân là vợ góa của đại thiếu gia, hơn nữa mới mất chống nên có lẽ nghĩ rằng nhân nhượng cho khỏi phiền để sau này được sống cuộc sống yên ổn hơn một chút.

Lỡ như cái chết của Triệu Lễ Đức thật sự bị kết án là sự cố ngoài ý muốn, từ đầu đến cuối chưa bao giờ được lật ngược thế cờ thì sao…

Máy bay hạ cánh, Phương Trấn Nhạc chở chị em nhà họ Dịch đến sân bay đón hai người. Tôn Tân cũng lái chiếc xe hơi mới tậu của mình chở Clara và A Hương.

Ngay cả Bò Tót không có việc gì làm và các thám tử tổ B đang được nghỉ cũng tập trung đông đủ. Mọi người chuẩn bị đón người rồi cùng nhau ra ngoài ăn một bữa no say. Thật sự là đã lâu lắm rồi không liên hoan với nhau nên cả đám cứ thấy không quen chỗ nào.

Thấy thế trận này, Triệu Lễ Uyển hơi kinh ngạc. Cô cũng được Dịch Gia Di mời đi ăn cơm cùng, bèn theo đội ngũ cùng nhau rời đi.

Điều bất ngờ hơn nữa là Dịch Gia Di vừa được các đồng bọn vây quanh rời khỏi sân bay thì không ngờ bị một đám fans hâm mộ và truyền thông vây quanh.

Triệu Lễ Uyển vô cùng thán phục. Trước kia cô cho rằng bác Nhã thu xếp chiêu đãi đã rất trịnh trọng rất nhiệt tình, bây giờ xem ra vẫn chưa đủ.

Cả đám người hối hả ùa vào chợ đêm Tị Phong Đường, bao hết nửa sân, gọi một đống món ăn chồng chất như núi, nhưng chẳng mấy chốc đã bị đám đàn ông tiêu diệt hết như gió cuốn mây tan.

Nếu như các cô gái không giành giật như Clara thì hầu như không ăn được miếng nào.

Tiếng cười nói náo nhiệt thoáng chốc kéo Triệu Lễ Uyển vào cuộc sống khói lửa nhân gian vừa ấm áp vừa tràn đầy sức sống.

Gió biển thổi tới mang theo mùi thơm của thức ăn và mùi tươi mát của mùi xuân. Triệu Lễ Uyển hiếm khi ăn no bụng như thế này, khi Dịch Gia Đống hỏi cô có tận hứng không, cô bắt chước động tác của Dịch Gia Di, vỗ bụng mỉm cười tỏ vẻ mình tuyệt đối đã no căng bụng rồi.

Triệu Lễ Uyển không biết rằng nụ cười của mình lúc này đã khác hẳn ngày xưa. Bên trong nụ cười dịu dàng đáng tin cậy ấy xuất hiện thêm vẻ ấu trĩ và thoải mái từng bị che giấu, giờ đây lại được tẩm bổ, đang dần dần lớn mạnh.

Chỉ thay đổi một thành phố mà dường như mở ra một cuộc sống hoàn toàn mới.

Trong lòng cảm động, Triệu Lễ Uyển muốn làm gì đó cho những người tràn đầy nhiệt tình này, bèn đứng dậy lén lút chạy ra ngoài định tính tiền.

Nào ngờ chủ quán ăn ven đường lại chỉ vào một người đang ngồi dạng chân trên ghế ăn phở, nói: “Cậu kia đã trả tiền rồi.”

Là Phương Trấn Nhạc.

Dường như nhận thấy ánh mắt bên này, Phương Trấn Nhạc bỗng đưa mắt nhìn sang, khi định vị được Triệu Lễ Uyển và ông chủ của quán ăn ven đường, ánh mắt sắc bén của anh mới biến mất. Anh mỉm cười gật đầu với hai người, tự dưng lại có vẻ trông hơi chất phác, chắc là do uống rượu.

Trong nhóm bạn bè này, xem ra muốn bao ăn còn phải xếp hàng chờ mới được.

Sau bữa tối, cả đám người chạy ra bờ biển tản bộ. Lưu Gia Minh dẫn bọn trẻ chạy chân trần trên cát cứ như nổi điên, gió lạnh mùa xuân men theo kẽ ngón chân tiến vào thân thể, chẳng những không cảm thấy lạnh mà ngược lại còn rất mát mẻ sung sướng.

Vừa giẫm một cái hố trên bờ cát mịn ẩm ướt thì chẳng mấy chốc đã có thủy triều rót đầy nước vào hố, tiếng sóng nước ùng ục phát ra âm thanh đáng yêu.

Bình Luận (0)
Comment