Chương 1437: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo: Yes, sir! [Kết thúc vụ án hào môn] 4
Cuối cùng tất cả mọi người đều bị Lưu Gia Minh mang trật, bất kể nam nữ già trẻ, chính chắn hay thục nữ, ai cũng tháo giày. Vào thời khắc này, tự do tự tại gần gũi với thiên nhiên là món quà ban tặng từ thần hạnh phúc, nhất định không thể bỏ lỡ.
Triệu Lễ Uyển bước đi giữa Dịch Gia Di và Dịch Gia Đống, cũng bắt chước động tác của họ đá hạt cát, hít thở sâu hay vươn vai duỗi lưng.
“Cả đời tôi chưa bao giờ được thoải mái như lúc này…” Cô ta bỗng quay đầu, bày tỏ hết nỗi lòng của mình với Gia Di.
Hôm sau, Gia Di thể hiện lễ nghĩa của chủ nhà, lái hoàng tử hạnh phúc chở Triệu Lễ Uyển đi dạo phố mua sắm, ngắm núi ngắm biển.
Buổi tối lại chở Triệu Lễ Uyển về Dịch Ký, hai người vừa đến gần Dịch Ký thì đã cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt và hạnh phúc được phát ra từ quán ăn —— khi thưởng thức món ăn ngon, có lẽ mỗi người đều cảm thấy rất sung sướng hạnh phúc.
Gia Di nhận lấy hai ly coca ướp lạnh – thức uống lại xuất hiện trên thực đơn sau khi mùa xuân đến – từ tay Gia Như, đưa cho Triệu Lễ Uyển một ly. Lúc đi ngang qua bàn ghế trong quán ăn, hầu như tất cả mọi người đều chào hỏi Dịch Gia Di:
“Madam Dịch, chào buổi tối nhé ~”
Thấy trong số những người này có rất nhiều thanh niên bảnh báo, mỗi người đều trông có vẻ rất quen thuộc với Dịch Gia Di, ánh mắt tràn đầy thưởng thức và kính trọng, Triệu Lễ Uyển kìm lòng không đậu nói: “Có phải những người này đều đến đây để theo đuổi cô không?”
“Không không không!” Gia Di vội cười xua tay, giới thiệu đám người ngồi trên bàn cho Triệu Lễ Uyển: “Đây là các anh em đội cảnh sát cơ động của chúng tôi, đây là các anh em O ký của chúng tôi, đây là Sir Du của tổ trọng án A…”
Triệu Lễ Uyển lần lượt mỉm cười chào hỏi với mọi người, sau đó thán phục: “Rốt cuộc nơi này là quán ăn hay là căn tin của sở cảnh sát vậy? Đến đây ăn cơm mà cảm thấy an toàn quá luôn ấy nhỉ?”
“Ha ha…” Gia Di cười, thu xếp cho Triệu đại tỷ ngồi cùng bàn với các chị em nữ cảnh sát PTU đến đây ăn cơm, hỏi Triệu đại tỷ muốn ăn gì rồi đích thân chạy ra sau bếp gọi món.
Thấy anh trai mặc lại bộ trang phục đầu bếp cũ của mình, cô không nhịn được nói:
“Sao anh không ăn diện chỉnh chu, mặc đồ bảnh bao một chút thế?”
Nữ thần thám tâm tư tỉ mỉ đã sớm phát hiện một vài manh mối.
Dịch Gia Đống ngước mắt nhìn Triệu Lễ Uyển đang ngồi quan sát chung quanh, mỉm cười nói: “Bình thường chúng ta trông như thế nào thì bây giờ cứ làm như thế ấy thôi.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên thực tế quần áo của anh được giặt giũ sạch sẽ, tư thế và vẻ mặt lúc nấu cơm cũng được ước lượng cẩn thận, suy cho cùng thì vẫn không bình tĩnh như lời nói của mình.
Bữa tối được bưng lên bàn, Gia Di phát hiện trong nguyên liệu nấu ăn hôm nay tăng thêm hoa tiêu xanh sấy khô được mua về từ đại lục. Cô vừa nhấm nháp cảm giác tê cay trên môi vừa lải nhải với Triệu Lễ Uyển:
“Hồi trước anh trai tôi chưa bao giờ bỏ nhiều hạt tiêu cay như thế này, hình như hôm nay anh ấy đặc biệt cải tiến món ăn thì phải.”
Triệu Lễ Uyển mỉm cười gật đầu, ăn mấy món này rất tận hứng.
Đúng là vị tiêu cay mà cô rất thích, cô chỉ từng nói với Dịch Gia Đống một lần.
Trong cửa sổ thủy tinh sạch sẽ, Dịch Gia Đống mặc trang phục đầu bếp, đội mũ đầu bếp, hoàn toàn không khác những người mặc lễ phục dạ hội màu trắng và mũ dạ trắng là bao, có lẽ đều có thể gọi họ là bạch mã hoàng tử.
Anh chuyên chú vung dao phay, dùng cánh tay mạnh mẽ quấy muôi, khuấy động những nguyên liệu nấu ăn đang nhảy nhót trong nồi, có phong thái chuyên chú và tiêu sái khác hẳn bình thường.
Những người đến Dịch Ký ăn cơm, bất kể là Thái Lam tiên sinh đội ngũ ngồi vào bàn ăn một cách kín tiếng, hay là đồng nghiệp sở cảnh sát ăn rất khỏe, hoặc là hàng xóm láng giềng, khách quen lâu năm, hay là những gương mặt mới đi ngang qua ngửi thấy mùi đồ ăn nên vào quán, mỗi người đều thân thiết hoặc nhiệt tình chào hỏi Dịch Gia Đống. Họ đều kính trọng đầu bếp Dịch làm việc nghiêm túc, chế biến những món ăn ngon khiến người ta hạnh phúc này, hơn nữa yêu mến tính cách nhiệt tình và sáng sủa của anh ta.
Còn có thực khách khi được ăn những món cực kỳ hợp khẩu vị, đầu óc điên cuồng phân bố hormone hạnh phúc sẽ cười trêu ghẹo: “Ngon quá trời, đầu bếp Dịch, dạ dày của tôi hoàn toàn bị anh chinh phục mất rồi, quả thực muốn gả cho anh luôn ấy chứ.”