Chương 1457: Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Chị Thập Nhất đáng tin cậy 2
Chưng cơm xong, Clara quay về bàn điều khiển, vớt con vịt quay đang cắt của Dịch Gia Đống, nói một tiếng “để tôi làm cho” rồi tiếp nhận dao phay, lưu loát nhanh nhẹn chặt từng khúc thịt.
Một đĩa thịt được sắp xếp gọn gàng, bày bên cạnh chờ được bưng lên bàn ăn.
Bỗng một đoạn phỏng vấn trên TV thu hút sự chú ý của Clara. Cô ta cũng dừng động tác trên tay, ngẩng đầu xem tin tức như những người khác.
“… Hồi trước các đạo sĩ rất chiếu cố dân làng chúng tôi. Các cư sĩ và khách khứa đến Bát Tiên Đạo Quan cũng sẽ mua trái cây, đồ ăn vặt của chúng tôi trên đường leo núi… Nấm mà chúng tôi hái được đều giao cho lão quan chủ phân biệt, những người khác không ai có thể phân biệt nấm chính xác bằng ông ấy… Lão quan chủ còn biết y cổ truyền nữa cơ, mẹ tôi bị ốm, nhờ ông ấy giúp đỡ viết đơn thuốc mới khỏe lại…”
“… Cứu người quan trọng hơn nhiều, ai còn rảnh bận tâm tới ruộng đất nữa… Đạo gia đều chết hết cả rồi, chút thương tích của tôi có là gì đâu…”
“Lúc ấy bác Dư cũng thấy nhé, tóc vàng mắt xám, trên mặt mọc đầy lông vàng, trong thôn chúng tôi tuyệt đối không có người nào trông như thế hết, chắc chắn là yêu quái vẫn chưa hóa hình hoàn toàn. Các đạo sĩ thường xuyên nuôi nấng cứu trợ mấy con thú nhỏ trên núi mà, hơn nữa họ rất chú trọng giữ gìn hệ sinh thái trên Bát Tiên Lĩnh này, thường xuyên dẫn chúng tôi đi trồng cây, trồng hoa các thứ… Nó đến để trả ơn đấy, không chỉ thôn dân chúng tôi chạy đến cứu hỏa mà ngay cả yêu quái trên núi cũng không sợ bị phát hiện, trà trộn vào đội ngũ để giúp một tay… Một nơi tốt đẹp như thế này, sao lại có kẻ phóng hỏa chứ…”
Clara lau tay, nghe phóng viên phỏng vấn dân làng, kìm lòng không đâu lẩm bẩm: “Thật hay giả vậy?”
Thực khách ngồi bên ngoài cửa sổ thủy tinh tiếp lời: “Chắc chắn là thật rồi. Tôi từng ghé thăm Bát Tiên Đạo Quan hồi năm ngoái, thiêng lắm.”
Lại có người khác phát biểu: “Con người thời nay đúng là gan to bằng trời, bất hiếu cha mẹ đã đành, thế mà ngay cả quỷ thần tổ tiên cũng bất kính, giờ ngay cả đạo quan cũng dám phóng hỏa, đúng là coi trời bằng vung…”
“Sẽ gặp báo ứng.”
Mọi người đang trò chuyện thì bỗng một thực khách ngồi bên cửa chỉ lên bầu trời ngoài cửa sổ: “Trời đầy mây rồi kìa. Ái chà chà, ngay cả ông trời cũng không nhìn được kìa.”
Sau khi giúp nhân viên bưng đồ ăn lên bàn cho khách, Dịch Gia Đống cũng đứng ngoài cửa ngẩng đầu nhìn trời, thấy mây đen đang dần dần che lấp bầu trời trên thành phố, xem tình huống này thì e rằng mấy giờ nữa trời sẽ đổ mưa.
Trời hanh khô gần nửa tháng, cuối cùng cũng sắp đổ một trận mưa, lại vừa hay vào lúc này…
“Đầu bếp Dịch, ây anh nhìn kìa, em gái của anh kìa.” Có người bỗng chỉ vào TV hét lên.
Dịch Gia Đống lùi vào quán ăn, ngẩng đầu nhìn về phía TV, quả nhiên camera đang quay các cảnh sát làm việc trước cổng đạo quan. Sau khi bắt giữ được Dịch Gia Di, ống kính không ngừng kéo gần…
Cô cũng ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn trời.
…
“Trời sắp mưa rồi.” Gia Di nhíu mày thật chặt, quay đầu nhìn về phía các nhân viên giám định của anh Đại Quang Minh bộ phận giám định. Hiển nhiên họ cũng chú ý tới sự thay đổi thời tiết nên đang khẩn trương tăng tốc độ thăm dò hiện trường.
Hiện trường phạm tội ở ngoài trời, hơn nữa còn có diện tích rộng lớn cỡ này, muốn hoàn thành thăm dò thì cần thời gian rất lâu. Mưa là kẻ thù lớn nhất của bộ phận giám định, một khi trời bắt đầu đổ mưa thì dấu vết gì cũng sẽ bị rửa trôi hết.
Đại hỏa vốn đã thiêu đốt gần hết, bây giờ bị nước xối đi thì còn dư lại thứ gì?
Khu vực rộng cỡ này, muốn che đậy rất khó khăn.
Gia Di vốn định tiếp tục xem xét dòng chảy hình ảnh, bây giờ đành phải tạm thời dừng lại, tập trung phối hợp với đồng nghiệp bộ phận giám định thăm dò hiện trường trước.
Lúc nhanh chóng sải bước đến gần anh Đại Quang Minh, Gia Di nghe thấy tiếng gọi của Hứa Quân Hào sau lưng: “Tổ trưởng Đàm, làm phiền anh hỗ trợ huy động mấy người lại đây khiêng thi thể giúp tôi. Lỡ bị mưa xối ướt thì không ổn…”
Đàm Tam Phúc đáp lại một tiếng, sau đó vội vàng huy động cảnh sát tuần tra, kéo người lại đây giúp đỡ.
Gia Di loại bỏ tạp niệm, cố gắng nhớ lại miêu tả về hung thủ phóng hỏa trong [Tâm lý học tội phạm] mà mình từng đọc hồi trước. Tannen vẫn chưa đến đây, bây giờ cô đành phải tạm thời tự phân tích hung thủ một mình.