Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1459 - Chương 1459 - Ngoại Truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Cảnh Sát Dịch, Cố Lên! 1

Chương 1459 - Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Cảnh sát Dịch, cố lên! 1
Chương 1459 - Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Cảnh sát Dịch, cố lên! 1

Chương 1459: Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Cảnh sát Dịch, cố lên! 1

“Đó là tất nhiên. Không thì sao tôi phải nộp đơn xin Madam Dịch giúp đỡ điều tra phá án ngay trong đêm chứ.” Vương Kiệt Vượng vỗ vai Tannen, gật đầu rồi quay về quần thể cảnh sát đang bận rộn làm việc.

Còn Tannen đi theo hướng chỉ của Vương Kiệt Vượng, băng qua rừng cây tìm Dịch Gia Di.

Anh ta vẫn còn rất nhiều ý tưởng muốn trao đổi với Madam Dịch một chút… Nói không chừng sẽ giúp đỡ tiểu tổ chuyên án nhanh chóng phân tích được thông tin trên các khía cạnh của hung thủ nhanh hơn!

Mọi người đã tìm kiếm thật lâu mà vẫn không tìm được địa điểm khả nghi có dấu chân mới mẻ nào đó. Thấy trời sắp mưa, Gia Di sốt ruột quay đầu nhìn chung quanh, đầu óc nhanh chóng vận chuyển cao tốc:

“Nếu là tôi, muốn ngắm phong cảnh thì nhất định sẽ chọn vị trí trên cao.”

Gia Di tạm thời bỏ lại đám Diane đang thăm dò từng tấc đất, nhanh chóng trèo lên chỗ cao.

Còn thông tin nào sẽ ảnh hưởng tới sự lựa chọn của kẻ xem xét nhỉ?

Đại hỏa…

Hướng gió!

Gia Di ngoảnh đầu thấy tất cả mọi người cách mình rất xa, đành phải gọi điện thoại về bộ chỉ huy hỏi:

“Sir Vương, đêm qua gió thổi hướng nào?”

“Gió đông nam.” Vương Kiệt Vượng trả lời, đang định hỏi thăm mấy câu thì bên kia đã cúp máy.

Gia Di phán đoán phương hướng, bên trái chỗ cao này là phía tây bắc, bên phải là phía đông bắc… Nếu gió thổi từ đông nam thì chắc chắn phía tây bắc sẽ bị ngọn lửa cháy lan, những thứ như đốm lửa bị gió thổi tới nhất định sẽ ảnh hưởng tới quá trình ngắm cảnh, vậy thì hung thủ tất nhiên sẽ đứng ở phía đông bắc.

Thế là Gia Di nhanh chân chạy sang bên kia, vừa chạy vừa cẩn thận quan sát những địa điểm bằng phẳng mà con người có thể đứng lên, thỉnh thoảng lại quan sát bên dưới, mô phỏng quá trình tư duy tìm kiếm vị trí của hung thủ.

Không khí càng ngày càng ẩm ướt, Gia Di chạy dưới gió núi vừa mệt vừa sốt ruột, mồ hôi đổ đầy đầu.

Bỗng nhiên, cô thấy một khúc đầu lọc thuốc lá bị đạp xuống bùn —— công viên ngoại ô cấm hút thuốc, theo lý thuyết thì các đạo sĩ tuyệt đối không có khả năng hút thuốc ở khu vực này, đám dân làng cũng sẽ không làm như vậy, người đến đây thắp hương lại càng không.

Gia Di nín thở, sải chân bước qua đầu mẩu thuốc lá đó, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm chung quanh, bỗng phát hiện một dấu chân rất mới bên cạnh tảng đá.

Nhịp tim đập thình thịch liên hồi, cô lập tức quay đầu nhìn về nơi xa hô to: “Chị Diane, chỗ này!”

Nhưng khoảng cách quá xa, bên phía Diane không đáp lại.

Không khí ẩm ướt đến mức quần áo và tóc mái dính bết trên người. Gia Di ngẩng đầu nhìn trời, sợ mình xoay người chạy đi, lỡ hiện trường này không có ai trông coi bị người khác làm hỏng… Cô đành phải cầm điện thoại cục gạch gọi điện thoại cho bộ chỉ huy lâm thời một lần nữa.

8 phút sau, Vương Kiệt Vượng nhận được lời nhờ vả của Gia Di, tìm đến nhóm Diane rồi dẫn họ cùng nhau chạy về phía địa điểm mà Gia Di hướng dẫn.

Vòng qua đạo quan, cuối cùng cũng thấy Dịch Gia Di mặc áo sơ mi trắng đứng trong rừng cây.

Lúc này Vương Kiệt Vượng mới thả lỏng, Diane cầm hòm dụng cụ giám định tiến về phía Gia Di.

Diane cầm máy ảnh, chụp lại toàn bộ dấu chân tìm thấy ở chung quanh, sau đó cẩn thận nhặt đầu mẩu thuốc lá bị nghiền xuống bùn đất, lập tức bắt đầu thăm dò kỹ càng từng tấc một khu vực chung quanh lấy tảng đá làm tâm.

“… Kích cỡ giày là size 6.5 (khoảng size 39), kiểu giày nam, vóc dáng hẳn là thuộc loại nhỏ gầy, cao khoảng 1m70. Từ cỡ giày và chiều sâu của dấu chân có thể thấy được trọng lượng cơ thể của người này rơi vào khoảng 132 pounds (60 kg).” Dứt lời, Diane quay lại nhìn Vương Kiệt Vượng, hỏi:

“Sir Vương, anh nặng bao nhiêu ký?”

“145 pounds (khoảng 65.8 kg).” Vương Kiệt Vượng trả lời.

Diane đi đến bên cạnh Vương Kiệt Vượng, chụp cả dấu chân của anh ta, lập tức quay đầu nhìn dấu chân mà Gia Di phát hiện, gật đầu nói:

“Phán đoán của tôi hẳn là không thành vấn đề.”

Vương Kiệt Vượng gật đầu, lúc này cuối cùng trời cũng bắt đầu đổ mưa tí tách.

Mọi người lau mồ hôi một phen, đứng dậy ngoảnh đầu nhìn về phía đạo quan. Vách tường và phòng ốc của đạo quan đều đã bị cháy rụi, bây giờ đứng ở đây có thể gần như chứng kiến rõ ràng tình huống bên trong.

Anh Đại Quang Minh và Teresa của bộ phận giám định sở cảnh sát quận Trung Ương lần lượt dẫn dắt đội ngũ của mình giành giật thời gian giám định hiện trường với cơn mưa.

Bình Luận (0)
Comment