Chương 1460: Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Cảnh sát Dịch, cố lên! 2
Cho dù cơn mưa cứ lớn dần, họ vẫn vùi đầu tìm kiếm manh mối, dùng máy ảnh chụp lại hiện trường chưa bị nước mưa tẩy rửa, chụp lại vị trí và tư thế lúc tìm được thi thể.
“Chị Diane, tôi có thể đứng trên tảng đá này không?” Gia Di ngẩng đầu nhìn trời, lau nước mưa rơi trên mặt, quay sang hỏi Diane.
“Được chứ.” Dù sao mưa to cũng sẽ rửa sạch hầu hết dấu vết để lại.
Gia Di đạp chân lên tảng đá, đang định đỡ tay lên thân cây, vừa nghĩ đến điều này, cô lại thu hồi bàn tay, quay sang nói với Diane: “Chị Diane, giúp tôi thu thập mảnh vỏ cây của cái cây này được không? Rất có khả năng nghi phạm đã từng chống tay lên thân cây.”
Diane đáp lại một tiếng rồi lập tức cầm công cụ cắt vỏ cây. Gia Di và Vương Kiệt Vượng giúp Diane che nước mưa. Động tác của cô ta rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã cắt bỏ toàn bộ mảnh vỏ cây mà một người đàn ông cao khoảng 1m70 có khả năng chạm vào, bỏ vào túi đựng vật chứng.
Lúc này Gia Di mới đứng lên tảng đá, đỡ thân cây bên cạnh, nhìn xuống đạo quan bên dưới.
“Chỉ cần đứng ở nơi này thì cho dù tường vây của đạo quan không bị sập cũng vẫn thấy rõ ràng tình hình hỏa hoạn, và cả dáng vẻ bất lực của một số đạo sĩ đang cố gắng hết sức chạy trốn khỏi đạo quan…” Gia Di di chuyển con ngươi, bỗng cất bước chạy xuống dưới núi.
Chạy được mấy bước, cô phát hiện một dấu vết khác ở một vị trí, mặc dù đã bị nước mưa tưới ướt nhẹp nhưng may mà cơn mưa này chỉ mới bắt đầu rơi, chưa bị đọng nước.
“Chị Diane, có một bãi nôn ở đây, còn có một cặp dấu chân rất rõ ràng.”
Gia Di quay đầu gọi người, Diane cũng vội vàng chạy xuống, tiếp tục chụp ảnh và thu thập uế vật, vỏ cây các thứ.
“Để tôi xuống dưới kiểm tra nữa xem sao.” Thấy con đường này vẫn có thể tìm thêm manh mối, Diane không dám dừng chân, dứt khoát tranh thủ lúc trời chưa kịp mưa to, tiếp tục men theo hướng dấu chân đi xuống bên dưới, xem thử còn có thể tìm thêm manh mối nào khác hay không.
“Tôi đi với.” Gia Di đuổi theo Diane, vừa đi vừa quay đầu nói với Vương Kiệt Vượng: “Có lẽ đây là lần đầu tiên nghi phạm giết người.”
“Hắn ta phóng hỏa vì kích thích nhất thời, nhưng chưa thật sự nghĩ đến chuyện sẽ giết chết rất nhiều người nên khi đứng ở nơi này thưởng thức tình hình hỏa hoạn, hắn ta bất ngờ chứng kiến cảnh tượng như địa ngục trần gian: những người còn sống sờ sờ bị thiêu sống, thế nên hắn ta không nhịn được chạy xuống dưới, đứng ở đó nôn mửa.” Dựa theo manh mối mà Gia Di phát hiện, Vương Kiệt Vượng phân tích một cách trật tự.
“Đúng vậy, đa số người lần đầu thấy cảnh người chết, hơn nữa còn là người bị mình giết chết, bình thường sẽ nảy sinh phản ứng theo bản năng trên tâm lý và sinh lý.” Dứt lời, Gia Di lại nói tiếp:
“Tôi cho rằng người này mới phạm tội lần đầu còn dựa trên một số căn cứ. Đầu tiên, hắn ta để lại quá nhiều manh mối, cho dù manh mối gây án bên ngoài rất khó bị cảnh sát tìm thấy, nhưng dù sao nơi này cũng là đạo quan rất ít người lai vãng, dân làng đều sống dưới đạo quan, gió lại thổi tới từ phía đông nam nên bất kể là dân làng cứu hỏa hay lính cứu hỏa đều sẽ đứng bên dưới, còn khu vực sườn núi này lại rất khó bị phá hỏng dấu vết. Hung thủ không phải là tuýp người thông minh biết nghiêm túc lên kế hoạch gây án, rất có khả năng chỉ là một người đàn ông phạm tội vì kích thích nhất thời.”
Vương Kiệt Vượng lấy giấy bút ra, vừa khom lưng che mưa vừa ghi chép lời nói của Dịch Gia Di lên sổ tay.
“Nhưng tiếc rằng trong bãi nôn không có mùi rượu. Nếu có thì chắc chắn hắn ta đã gây án sau khi say rượu. Nếu một người uống rượu ở nơi khác, sau đó có ý đồ lên núi phóng hỏa thì hầu như không có khả năng, trừ phi hắn ta có xe riêng, tuy nhiên say rượu lái xe cũng rất dễ xảy ra tai nạn, sẽ bị cảnh sát giao thông kiểm tra. Nếu đi bộ thì có lẽ đi được nửa đường sẽ say bí tỉ, vậy thì chắc chắn hung thủ đã uống rượu trong thôn, trên cơ bản chúng ta có thể kết luận rằng hung thủ đến từ thôn Ngô Ốc dưới chân núi…”
Gia Di hít thở thật sâu, quay đầu nói với Vương Kiệt Vượng: “Tôi muốn tìm một chỗ để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.”
“Tôi có thuê một gian nhà riêng trong thôn Ngô Ốc, đã phái người trông coi, mang bảng trắng đến đó. Bây giờ chúng ta có thể đến đó.” Vương Kiệt Vượng nói.