Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1545 - Chương 1545 - Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Sương Mù 5

Chương 1545 - Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Sương mù 5
Chương 1545 - Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Sương mù 5

Chương 1545: Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Sương mù 5

“Anh Ba, lần này thật sự có thể kiếm được 3 triệu hả?” Lúc trước Đá vẫn không cho rằng mình có thể thật sự kiếm được chừng đó tiền, nhưng bây giờ nhận được điện thoại cầm tay mà Tom Trương tặng, cậu ta bỗng dâng lên mong chờ.

Ba triệu cơ đấy, đủ để họ tiêu sái cả đời luôn nhỉ!

“Phi vụ trị giá mấy tiệu bảng Anh, chúng ta chỉ lấy 3 triệu đô la Hồng Kông đã khách sáo lắm rồi. Nếu thật sự thành công thì dù tao đòi 5 triệu hắn ta cũng sẽ cho.” Anh Ba cũng vuốt ve điện thoại cầm tay trong lòng, quay đầu nhìn về phía Dưa Leo và Đá, gằn giọng nói:

“Một là áo gấm về làng, hai là chết ở đây. Tụi mày có dám không?”

Dưa Leo và Đá ngẩng đầu nhìn những chiếc đèn neon tầng tầng lớp lớp bên ngoài hẻm nhỏ cách đó không xa, nhớ lại mấy ngày ăn chơi đàng điếm ở Hương Giang, tay vuốt ve điện thoại cầm tay trong lòng, cuối cùng cũng lần lượt chìa tay phải, dùng sức nắm chặt nắm đấm với anh Ba.

“Một là áo gấm về làng!”

“Hai là chết ở đây!”

Trong quán mạt chược, A Cường nhìn ba tên Vòng Tròn Lớn rời đi, quay sang hỏi Tom Trương:

“Anh Tom, sao không cảnh cáo ba đứa tụi nó đừng gây chuyện chết người nữa?”

“Giết người để tránh cảnh sát tìm được ba đứa chúng nó, quyết định này là đúng. Nếu chúng không có thủ đoạn quả quyết cay nghiệt như thế thì tao không dám tin chúng sẽ hoàn thành được việc này đâu.” Tom Trương cười lạnh một tiếng: “Lần này coi như ba đứa nó chứng minh cho tao thấy, chúng là kẻ tàn nhẫn dám giết người.”

Ngón tay đẩy quân “thiên bài” còn đặt trên bàn, Tom Trương nhướn mày nhìn A Cường: “Loại người như chúng, mặt mũi quan trọng hơn cả tính mạng. Lần đầu tiên mày gặp mặt tụi nó mà mở miệng đe dọa, răn dạy, chắc chắn tụi nó sẽ ghi hận trong lòng. Hợp tác với bầy sói thì phải biết cách không chọc giận bầy sói, treo thịt tươi trước mặt dụ dỗ bầy sói, hiểu chưa?”

“Đã rõ, anh Tom.” A Cường lập tức cúi đầu thụ giáo.

Tom Trương gật đầu, ngồi về ghế dựa im lặng một lát rồi mới hỏi:

“Cảnh sát cho rằng có kẻ muốn bắt cóc con cái của Hồ Đức Hải, tin tức này có đáng tin cậy không?”

“Đáng tin cậy.” A Cường lại ngẩng đầu, trả lời cực kỳ khẳng định.

“Tốt, tốt lắm…”

Gia cụ đồ cổ bằng gỗ thật đắt tiền với những hoa văn xinh đẹp, chỉ cần có được một món đã đủ để vui sướng, nhưng nhà họ Hồ lại đặt chúng ở khắp nơi.

Bàn trà, ghế bành, sofa, bàn ăn, bàn nhỏ đặt ngọn đèn, tủ TV… Tất cả đều tỏa ra mùi thơm chất phác của chất liệu gỗ thật cổ xưa, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy vui sướng.

Nếu đặt ở nhà mình thì e rằng Gia Di sẽ không nỡ khiến chúng bại lộ hoàn toàn trong không khí, lỡ bất cẩn làm đổ sữa bò lên đó thì sao? Chắc chắn cô sẽ dùng mấy tấm khăn trải bàn xấu xí để “tô điểm” cho chúng, mặc dù bảo vệ sự an toàn của chúng, nhưng cũng hoàn toàn khiến vẻ đẹp và khí chất của chúng bị che phủ.

Nhưng gia cụ trong nhà họ Hồ lại thỏa sức thể hiện dáng vẻ vốn có của chúng, không che lấp, không bảo vệ. Bất kể đồ vật đắt tiền cỡ nào, trong căn biệt thự rộng lớn này đều có thể phát huy chức năng nguyên thủy của chúng, bàn chính là bàn, ghế bành chính là ghế bành, không có ai đau lòng chúng là đồ cổ mà bỏ xó chúng.

Khi Gia Di đang quan sát và thưởng thức chung quanh, Hồ phu nhân từ sân sau chạy chậm về nhà. Trước khi tiến vào phòng khách, bà ấy nhanh chóng sửa soạn lại trang dung của mình, soi hình ảnh phản chiếu từ bình hoa thủy tinh, vuốt ve mái tóc rồi mới hít sâu một hơi, ra vẻ ung dung rảo bước vào phòng khách.

“Cảnh sát Dịch!” Cho dù Hồ phu nhân cố ra vẻ bình tĩnh cỡ nào thì vẫn không thể giấu được sự phấn khởi dưới đáy mắt bà ấy, ngay cả thanh điệu cố tình đè thấp cũng thoáng chốc cao vút: “Cô đã đến rồi, đúng là khiến hàn xá như được tỏa sáng rực rỡ.”

Quản gia hơi kinh ngạc quay đầu, liếc nhìn phu nhân nhà mình có vẻ không được bình thường cho lắm, dùng cặp lông mày nhướn cao của mình để bày tỏ thái độ không ủng hộ với lời mở đầu gượng gạo của bà ấy.

Hồ phu nhân cũng tự cảm thấy mình hơi ra vẻ, sắc mặt hơi ửng đỏ. May mà Dịch Gia Di mỉm cười đáp lại ngay, tránh cho Hồ phu nhân cảm thấy lúng túng:

“Xin chào Hồ phu nhân. Xin hỏi Hồ Thiên Nguyệt tiểu thư đang ở đâu?”

“Ở bên cạnh, để tôi dẫn cô sang đó là được.” Hồ phu nhân vội vàng tiến lên, âm thầm xua tay kêu quản gia lui ra ngoài, sau đó bỗng vươn tay phải, rõ ràng đã gặp mặt nói chuyện mà bà ấy vẫn muốn bắt tay với Dịch Gia Di.

Bình Luận (0)
Comment