Chương 1547: Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Con số ‘3’ 2
Ban đầu cô ta không mấy quan tâm tới Dịch Gia Di, nghĩ rằng nếu cảnh sát đã nhận được tình báo nói có kẻ muốn bắt cóc con cái nhà họ Hồ (nhất là cô ta) thì cô ta cứ ở nhà ẩn náu một đoạn thời gian, nhân tiện tiêu hóa tri thức học được trong quá khứ, tìm hiểu phong tục tập quán bản thổ Hương Giang một chút, kéo dài thời gian đến khi bọn bắt cóc không còn khả năng bắt cóc nữa rồi mới ra ngoài. Không ngờ cha mẹ lại thương lượng với nhau rồi mời một người được gọi là nữ thần thám Hương Giang đến bây bảo vệ bên cạnh mình.
Thám tử làm công việc điều tra và lùng bắt tội phạm, nhưng vẫn có chênh lệch với vệ sĩ chuyên nghiệp rất giỏi đánh nhau, đã được huấn luyện nên có kinh nghiệm và kiến thức để bảo vệ mục tiêu.
Nhưng nếu cha mẹ đã đưa ra ý kiến này thì Hồ Thiên Nguyệt cũng sẵn lòng tích cực phối hợp để làm yên lòng cha mẹ. Chẳng qua điều đó không có nghĩa là cô ta sẽ thật lòng tin tưởng và bội phục Dịch Gia Di.
Cho nên khi Dịch Gia Di khách sáo chào hỏi với cô ta, bắt đầu hỏi cô ta trước và sau khi về nước có kẻ thù nào đó hay không, Hồ Thiên Nguyệt cũng vừa trả lời vừa đánh giá Dịch Gia Di.
Nghe nói cha hứa hẹn với đội cảnh sát, chỉ cần lần này người nhà họ Hồ bình an vô sự thì sẽ sẵn sàng quyên tặng một khoản tiền lớn cho đội cảnh sát, đồng thời tặng bao lì xì thật dày cho các cảnh sát như Dịch Gia Di có tham gia vào nhiệm vụ bảo vệ lần này.
Hồ Thiên Nguyệt tưởng rằng để nhận bao lì xì đúng lý hợp tình, chắc hẳn Dịch Gia Di sẽ cố ý thể hiện sự tồn tại trước mặt mình, ví dụ như bám theo mình mọi lúc mọi nơi, hoặc là giả vờ nghiêm túc làm việc, dò hỏi quá nhiều, nhúng tay dư thừa vào hành động của mình.
Sau khi Dịch Gia Di hỏi mười mấy vấn đề rồi cất sổ tay, Hồ Thiên Nguyệt dùng ngón tay vuốt ve ly cà phê, bắt đầu suy đoán Dịch Gia Di sẽ làm như thế nào.
Nhưng Gia Di không hoàn toàn vây quanh cô ta mà đứng dậy, kiểm tra tình huống chung quanh, thấy các cảnh sát PTU đều đang làm việc rất nghiêm túc, cô chỉ gật đầu với Hồ Thiên Nguyệt rồi quay về trước bảng trắng.
Hồ Thiên Nguyệt vẫn ngồi yên trên sofa chờ xem Dịch Gia Di biểu diễn, nhưng không thể ngờ đối phương lại bỏ mặc mình.
“Không cần chuẩn bị gì khác nữa hả?” Cô ta hơi kinh ngạc hỏi.
Gia Di nhổ nắp bút lông, quay đầu nhìn Hồ Thiên Nguyệt, chỉ để lại một câu “Chỉ cần toàn bộ bố trí bảo vệ đều không có vấn đề, cô vẫn nằm trong phạm vi tầm mắt của tôi thì Hồ đại tiểu thư có thể hành động tự do”, sau đó bắt đầu viết chữ trên bảng trắng:
[1. Hung thủ tổng cộng có 3 người.
Mục đích đến Hương Giang? (Phi vụ lớn, mấy triệu bảng Anh)
Tranh chân dung hung thủ.
Có phải là tội phạm đại lục đang bỏ trốn? (Có kinh nghiệm hay không?) Có thể xác nhận được thân phận của ba người này hay không?
Có súng hay không?
Có đầu sỏ chắp đầu với chúng hay không?]
Gia Di bóp cằm nhìn chằm chằm dòng chữ thứ hai trên bảng trắng, nhíu mày thật chặt.
Có khi nào là phú hào nào đó ở Hương Giang định giết người không nhỉ? Người địa phương sẽ rất phiền phức nên ngàn dặm xa xôi mời “tỉnh cảng kỳ binh” (*) tội ác tày trời ở đại lục sang đây làm việc hộ mình?
(*) Tỉnh cảng kỳ binh: chỉ những quân nhân xuất ngũ từ quân đội Trung Quốc sang Hồng Kông (khi đó còn là thuộc địa của Anh) phạm tội, chuyên làm việc trái pháp luật, cực kỳ độc ác tàn nhẫn.
Phi vụ mấy triệu bảng Anh, nhiều tiền cỡ này, nếu thật sự giết người thì nạn nhân chắc chắn sẽ là một người có thân phận địa vị cực kỳ đáng gờm.
Lỡ như thật sự để cho ba tên hung đồ đó thành công, e rằng sẽ có hậu quả không thể lường trước…
Khoan đã, dùng bảng Anh làm đơn vị giao dịch… Chẳng lẽ người muốn giết là người Anh?
Hiện giờ Hương Giang có địa vị cao, rất nhiều người Anh giàu có sinh sống ở đây, đều là những nhân vật không thể trêu vào… Bất cứ một ai trong số họ xảy ra chuyện, đội cảnh sát cũng sẽ không thể gánh vác nổi hậu quả.
Sắc mặt Gia Di càng ngày càng trầm xuống, gần như hoảng sợ vì suy đoán của mình.
Im lặng mấy phút, ánh mắt của cô lại dời lên dòng chữ thứ nhất trên bảng trắng: [3 người].
3 người… 3 người…
Trong một thoáng chốc, một ký ức cũ xưa chợt hiện lên, như tia chớp xanh biếc bị Gia Di chộp lấy.
Cô lập tức quay đầu, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Hồ Thiên Nguyệt đang ngồi trên sofa.
Hồ Thiên Nguyệt vốn cũng đang nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di làm việc, suy đoán chữ viết trên bảng trắng của đối phương là về vấn đề gì, đồng thời tò mò quan sát vẻ mặt thỉnh thoảng thay đổi của Dịch Gia Di, phân tích khí chất lạnh lùng nghiêm túc trên người Dịch Gia Di, rõ ràng không phù hợp với người trẻ tuổi nhưng lại cực kỳ hợp với cô… Bất chợt bị Dịch Gia Di nhìn thẳng, Hồ Thiên Nguyệt sợ hãi đến mức nín thở, vô thức ngồi thẳng lưng như học sinh bị giáo viên theo dõi trong giờ học, vẻ mặt trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn.
Có chuyện gì vậy?