Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 181 - Chương 181 - Bá Nhạc Kiêu Ngạo 2

Chương 181 - Bá Nhạc kiêu ngạo 2
Chương 181 - Bá Nhạc kiêu ngạo 2

Chương 181: Bá Nhạc kiêu ngạo 2

Đinh Bảo Thụ ngẩng đầu, sau khi đối diện với Dịch Gia Di mới thở dài một cách vô cùng từng trải rồi nói tiếp: “Chị ấy hỏi em khi đi học, giáo viên có giảng phải làm chuyện tốt, phải giúp đỡ người già và trẻ nhỏ không? Em nói có. Chị ấy nói chị ấy cũng có. Nhưng giáo viên không nói phải đề phòng người xấu thế nào, phải bảo vệ sự thiện lương của mình ra sao. Chị ấy nói mới đầu chị ấy rất hận giáo viên, sau này mới nghĩ hiểu, hóa ra là giáo viên cũng không tưởng tượng ra được con người có thể xấu xa đến thế. Chúng ta hoàn toàn không có cách nào đề phòng được sự nguy hiểm mà bản thân không thể tưởng tượng ra được và không nhìn thấy được. Nhưng… nếu là như thế, vậy chúng ta phải làm thế nào mới có thể có được cảm giác an toàn để tồn tại trong thành phố này?”

“Em đã trả lời thế nào?”

“Em không trả lời. Em chỉ nói nếu toàn bộ người xấu đều nhận lấy sự trừng phạt mà bọn họ nên có, những kẻ xấu khác nhìn thấy sẽ sợ hãi không dám làm chuyện xấu nữa.” Đinh Bảo Thụ ngẩng đầu nhìn cô: “Chị San Vinh nói một vấn đề như thế, người lớn như chị còn không trả lời được thì làm sao em biết.”

Dịch Gia Di buồn cười mà cười một lúc, đột nhiên kéo Đinh Bảo Thụ vòng vào trong cửa tiệm nhỏ đằng trước, mua một cây kem cho cậu bé.

“Sao lại mời em ăn?” Cậu bé hỏi với vẻ hơi ngại ngùng.

Dịch Gia Di không trả lời, lại mua hai cái bánh quế trứng ở đầu ngõ trước mặt cho cậu bé: “Em ăn một cái, một cái cho bà nội. Em có thể thử bỏ kem lạnh lên trên bánh quế trứng nóng hổi rồi ăn chung, cũng rất ngon đấy!”

“Không cần mua đâu ạ, anh Gia Đống cho em rất nhiều đồ ăn mang về.” Đinh Bảo Thụ càng ngại hơn.

Khi Dịch Gia Di lại vòng ra khỏi con ngõ này, đã mua một chiếc hộp bút rất đẹp cho cậu bé ở một một sạp hàng nhỏ bày ven đường.

“Chị Gia Di, em không thể nhận…” Đứa trẻ vẫn luôn tỏ vẻ lạnh lùng cuối cùng cũng chịu gọi chị.

Dịch Gia Di nhét cho cậu bé, cười bảo: “Hôm nay em đã làm rất tốt, Đinh Bảo Thụ, mua mấy thứ này cho em chính là muốn dạy em ngay tại đây, để em biết người tốt thật sự sẽ được báo đáp.”

“…” Đinh Bảo Thụ.

Hai người đi một đường đến nhà Đinh Bảo Thụ, khi chuẩn bị tạm biệt, cậu bé mới ngượng nghịu nói lời cảm ơn.

Nhìn Dịch Gia Di đi xuyên qua ngõ tối ra ngoài, cậu bé nghĩ đến chuyện mà Ngô San Vinh gặp phải lại đi theo hỏi: “Hay là để em tiễn chị về nhà đi.”

“Gì vậy chứ? Chị tiễn em về, em lại tiễn chị về, rồi chị lại tiễn em về sao? Diễn phim thần tượng hả? Đứa trẻ như em với chị sao?” Dịch Gia Di quay đầu xua tay.

Đinh Bảo Thụ bị trêu chọc đỏ bừng cả mặt, đứng nguyên tại chỗ không mảy may nhúc nhích, thẳng đến khi thấy Dịch Gia Di băng qua ngõ tối, hoàn toàn tiến vào con đường lớn rực rỡ ánh đèn, cậu bé mới quay người trở về căn nhà cũ của mình và bà ngoại.

Bóng đêm tối tăm, có người đi ra đi vào, đi ra khỏi bóng đêm, trong đêm tối ánh sao ngập trời, bọn họ đã bắt đầu mong đợi đến ngày mai.

Sau một tiếng, Lưu Gia Minh và Lâm Vượng Cửu cầm theo ghi chép và tin tốt Ngô San Vinh sẽ lên tòa làm nhân chứng chỉ tội Trương Đại Phúc, vui vẻ hào hứng về cục cảnh sát.

Sau khi Du Triệu Hoa nghe được tin này cũng không hề phát biểu bất cứ đánh giá nào cả mà chỉ mím môi, bắt đầu cân nhắc đến Dịch Gia Di này.

Năng lực của cô gái này rốt cuộc là thế nào vậy? Tại sao nhiều suy nghĩ viển vông như thế đều có thể thành hiện thực? Nhiều góc độ kỳ quái như vậy cũng có thể bị cô nắm bắt?

Nếu thật sự có tài năng điều tra phá án vậy tại sao thoạt nhìn cô ấy không giống người thường như vậy?

Giống như cách tư duy, phương pháp điều tra và tìm bắt hoàn toàn khác hẳn với các thám tử trưởng và thám tử viên như bọn họ?

Khi kết thúc công việc, Du Triệu Hoa trùng hợp gặp được thành viên tổ B đang vô cùng vui vẻ tan làm về nhà, vì thế mới hỏi han vài câu: “Phúc tinh Tiểu Thập Nhất của các cậu lại lập công nữa sao?”

“Phúc tinh? Chưa bao giờ là phúc tinh cả.” Phương Trấn Nhạc đút hai tay vào túi quần, sóng vai sải bước cùng Du Triệu Hoa.

Bình Luận (0)
Comment