Chương 182: Bá Nhạc kiêu ngạo 3
Khi hai người đi đường dường như đang so xem chân ai dài hơn, ai đi đường càng uy phong hơn vậy.
Nhưng lúc này, Phương Trấn Nhạc gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái nên rõ ràng đã hơn một bậc.
Du Triệu Hoa nghẹn họng, mới chợt phản ứng lại rằng Phương Trấn Nhạc đang bất mãn vì người khác gộp chung năng lực và nỗ lực của Dịch Gia Di với “may mắn,” anh ta muốn nói chuyện phiếm vài câu đề hòa hoãn bầu không khí, nhưng đối diện với vẻ mặt khá nghiêm túc của Phương Trấn Nhạc, cuối cùng vẫn nhịn lại toàn bộ lời nói đùa.
“Người ngoài nhìn thấy người có tài hoa chỉ biết nói một câu ‘ồ, thật may mắn quá’ ‘tiểu phúc tinh à’.”
Phương Trấn Nhạc cũng vẫn chưa bỏ qua cho Du Triệu Hoa, anh châm biếm xong lại đắc ý bảo: “Nhưng phải là Bá Nhạc chân chính mới có thể nhìn thấy được năng lực đặc biệt trên người một người thoạt nhìn rất may mắn này. Đó là khả năng quan sát, khả năng phán đoán, khả năng học hỏi… cho nên chỉ có tôi mới có thể đặc biệt kéo được thiên tài như vậy vào tổ, những người khác chỉ có thể nhìn cô ấy giúp tổ B phá án mà thèm đến chảy nước miếng thôi.”
“Ôi! Ai chảy nước miếng chứ?” Du Triệu Hoa vừa tức giận ồn ào vừa lặng lẽ lau khóe miệng.
Ngón tay rất khô, nhìn đi, rõ ràng không chảy nước miếng mà.
Lúc này, Lưu Gia Minh chuyển giao xong báo cáo chạy xuống từ trên tầng, đang lúc đắc ý quên mình, vừa trông thấy Phương Trấn Nhạc đã cười tươi to tiếng nói: “Xong rồi! Anh Nhạc, sau này có tiểu phúc tinh Tiểu Thập Nhất ở đây, có phải chúng ta sẽ hồng phúc tề thiên, gặp án tất phá phải không?”
“Hồng phúc tề thiên, đương nhiên gặp án tất phá được rồi.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, cảm thấy hai từ “hồng phúc tế thiên” và “gặp án tất phá” này rất không tồi.
Du Triệu Hoa lập tức nôn nóng: “Này? Sao cậu ta cũng nói Thập Nhất là phúc tinh mà cậu không dạy dỗ cậu ta?”
“Phúc tinh à, đương nhiên là người tổ chúng tôi có thể nói, còn tổ khác thì không được rồi.” Phương Trấn Nhạc đáp với vẻ ngả ngớn.
“Này! Vậy bộ phận quan hệ công chúng muốn tiếp tục đăng Dịch Gia Di lên báo với danh ‘phúc tinh’ thì cậu nói sao hả?” Du Triệu Hoa bất mãn.
“Đến khi đó lại nói sau.” Phương Trấn Nhạc kéo cửa xe ổ tô, quay lưng với Du Triệu Hoa, trên mặt treo nụ cười xấu xa.
“Cậu nhắm vào tôi!” Du Triệu Hoa tức giận bất bình đi đến bên cạnh xe của mình và vẫn lải nhải tiếp, vừa quay đầu đã thấy xe Jeep của Phương Trấn Nhạc lái vút đi, trong nháy mắt bắt được tàn ảnh lại thấy anh cười rất đắc ý.
“…” Du Triệu Hoa nghiến răng.
Sau này anh ta cứ cố tình gọi Dịch Gia Di là “phúc tinh” đấy, làm sao nào?
…
Ba ngày nghỉ kết thúc, Dịch Gia Di cuối cùng cũng nghỉ ngơi dưỡng sức trở về.
Cô mặc áo sơ mi mới, đi giày mới, dùng dây cột tóc mới, cả người đều sáng sủa thoải mái, mặt mày hồng hào.
Vừa vặn gặp được Du Triệu Hoa ở bãi đỗ xe, cô nhiệt tình chào hỏi: “Sir Du, sáng nay anh tôi mới mua cá trôi đen tươi lắm, buổi trưa có muốn nếm thử món cá trôi hấp kiểu cổ không?”
“Chào buổi sáng, Thập Nhất.” Du Triệu Hoa tối qua mới thề sau này phải gọi Dịch Gia Di là “phúc tinh” chào hỏi thân thiết, lập tức đáp lời: “Được chứ.”
“Vậy phải tới tiệm ăn, chứ gửi qua đây sẽ không còn tươi nữa.” Dịch Gia Di nhắc nhở.
“Vậy thì đành cầu hôm nay không có án mới vậy.” Du Triệu Hoa tươi cười cầu nguyện, quả nhiên đã ứng nghiệm.
Nhưng tổ B thì lại không may mắn được như vậy…
Buổi tối một ngày trước, khi Lưu Gia Minh và chú Cửu mang ghi chép về, Phương Trấn Nhạc đã thông báo cho Trương Đại Phúc biết người bị hại đã mở miệng làm chứng, hơn nữa Ngô San Vinh có lực ghi nhớ kinh người, nhớ rõ ràng toàn bộ lời mà Trương Đại Phúc đã từng nói, phía cảnh sát cũng đã đào thi thể suốt đêm, mời Trương Đại Phúc đợi tin tốt.
Sau đó mới thả Trương Đại Phúc về căn phòng sắt để ngủ, không hề tiết lộ thêm một câu nào nữa, cũng không vội ép cung.
Không phải Trương Đại Phúc anh thông minh lắm sao? Không phải nhìn thấy các thám tử lần lượt gồng mình chịu đựng đã đoán được các thám tử không nắm được đủ bằng chứng, vì thế tính sẵn trong lòng hay sao?
Bây giờ chúng tôi không thẩm tra anh nữa, còn cho anh đi ngủ, xem anh thế nào?