Chương 183: Bắt được anh rồi! 1
Quả nhiên, sáng hôm sau cảnh sát trông ngục nói rõ ràng với Phương Trấn Nhạc rằng: “Tối qua chắc hẳn anh ta gần như cả đêm không ngủ, mỗi lần khi tôi đi tuần tra đều nhìn thấy anh ta không phải ngồi ở dđ suy nghĩ thì chính là lăn qua lăn lại trên giường cứng làm bánh mì nướng.”
Nghe được lời này, Phương Trấn Nhạc đã yên tâm rồi.
Anh chỉ sợ Trương Đại Phúc thật sự không sợ, chỉ cần anh ta không ngủ ngon thì anh có thể ngủ yên giấc được rồi.
Tối qua thành quả đào xác rất tốt, lại có rất nhiều khối thi thể bị đào ra, pháp y Hứa Quân Hào sắp xếp toàn bộ khối thi thể xong, cuối cùng lau mồ hôi trên trán, duỗi hai vai, cuối cùng cũng coi như ghép xong các thi thể.
Mấy người bị hại này có thể nhập liệm toàn thây rồi.
Khi đi làm, Lưu Gia Minh và Gary mỗi người chọn một phần cháo bào ngư kèm xá xíu.
Khi thẩm vấn Trương Đại Phúc, đối phương đã cả đêm không ngủ, hai tay bị còng, ngồi cuộn người ở phía đối diện với vẻ uể oải.
Mà Lưu Gia Minh và Gary cũng thật quá đáng, ngồi song song ở chỗ đó, há to mồm húp cháo và ăn xá xíu, không coi ai ra gì.
Cháo mềm, bào ngư cùng hạt rau củ cái thì mềm, cái khác giòn, cái thì tươi ngon ngọt mát, cái thì sảng khoái mọng nước, phối với cháo đặc nấu thật nhừ, múc một thìa thật to đưa vào miệng, hơi nóng, đậm đà, thơm đến mức khiến người sướng híp cả mắt lại.
Xá xíu tươi ngon mới ra lò, bên trên phết một lớp mật ong vàng óng mềm mại, cắn một miếng thật đầy đặn thơm ngon, thịt hơi mặn nửa nạc nửa mỡ. Nó vừa có mùi thơm béo ngậy của thịt mỡ vừa có vị bùi bùi của thịt nạc, khiến người không nỡ nuốt ngay mà muốn nhai kỹ cho đến khi nếm đủ mới nghiêng đầu thưởng thức cái cảm giác no nê khi nuốt xuống.
Bọn họ ăn càng hạnh phúc thì Trương Đại Phúc ngồi đối diện càng thấp thỏm nóng nảy.
Ánh mắt của anh ta độc ác, vẻ mặt vặn vẹo do tức giận dùng sức nghiến răng nghiến lợi, cảm xúc dần kích động khiến lỗ mũi trướng to, hai bàn tay càng siết càng chặt… toàn bộ phản ứng đều trở thành món ăn kèm với cơm của Lưu Gia Minh và Gary, khiến cháo của bọn họ càng tươi hơn, xá xíu càng thơm hơn.
Trận dày vò dài đằng đẵng này cuối cùng cũng kết thúc, khi Gary bưng hai cái bát ra ngoài ném vào thùng rác thì Phương Trấn Nhạc dẫn Dịch Gia Di đi vào cửa.
Anh lại đối diện với Trương Đại Phúc, cười bảo: “”Chắc là anh thích Ngô San Vinh lắm nhỉ? Một cô gái trẻ sạch sẽ và thuần khiết như vậy là điều tốt đẹp hiếm có trên đời này đúng không? Chuyện gì anh cũng nói với cô ấy hết, có phải cho rằng cuối cùng mình cũng gặp được một người không ham hư vinh, không mắt chó coi thường người, không ngu xuẩn và hiểu anh phải không?
Cơ mà thật đáng thương thay.
Anh thật lòng móc hết toàn bộ bí mật ra nói cho cô ấy biết, cô ấy lại lập tức nói hết tất cả bí mật của anh với cảnh sát chúng tôi ngay sau khi tỉnh lại, còn nói cô ấy chỉ tin tưởng cảnh sát chúng tôi, tin chúng tôi có thể chế ngự được loại rác rưởi bẩn thỉu và ghê tởm như anh.”
“Mày nói lung tung!” Trương Đại Phúc vỗ mạnh bàn, còng tay va lên mặt bàn kêu leng keng.
Lưu Gia Minh nhìn bộ dáng tức tối này của anh ta sao lại thấy thuận mắt như thế, tốt lắm, bây giờ người đập bàn tức giận không phải cậu ta nữa mà là hung thủ rồi.
Cậu ta đứng dậy ấn lên vai Trương Đại Phúc, quở trách với vẻ khinh thường: “Thành thật chút!”
Lưu Gia Minh có thể cảm giác được chủ nhân của đôi vai dưới tay mình đang cực lực áp chế cảm xúc, cơ bắp căng chặt hơi run lên rất nhẹ, điều này khiến khóe môi cậu ta cong thành một nụ cười lạnh: Sao thế, cuối cùng cũng biết sợ rồi à?
“Ngô San Vinh nói cô ấy chỉ tùy tiện giả bộ một chút, lại phối hợp một chút mà anh đã giống như con chó vẫy đuôi rồi, cô ấy nói tuy anh thoạt nhìn rất hung dữ, đã giết rất nhiều người, trông có vẻ rất mạnh nhưng thật ra trong xương cốt đã hoàn toàn khắc sâu cái tính nô lệ khom lưng khụy gối rồi.
Thật ra anh chỉ là một kẻ đáng thương khao khát được quan tâm và được chấp nhận cực độ, anh khóc lóc cầu xin cô ấy nghe anh nói chuyện, biết ơn cô ấy đã bằng lòng cho anh một vẻ mặt tươi cười giống như đối xử với chó.”