Chương 184: Bắt được anh rồi! 2
Giọng nói của Phương Trấn Nhạc vang vọng hữu lực, trong giọng điệu tràn đầy vẻ coi thường.
“Không! Mày nói dối!” Trương Đại Phúc tức giận gào lên, vùng vẫy muốn đứng bật dậy khỏi ghế nhưng lại bị Lưu Gia Minh áp chế chặt chẽ, không thể nhúc nhích được.
Phương Trấn Nhạc không để ý đến hành động ngắt lời của Trương Đại Phúc mà vẫn tiếp tục lời của mình: “Cô ấy đã nói hết toàn bộ địa điểm giết người vứt xác, quá trình giết người của anh và cả những lời tâm sự yếu đuối đó của anh cho chúng tôi nghe. Toàn bộ nhân viên trong cục cảnh sát đều nghe được hết, mọi người thật sự không nhịn được, anh biết không? Vì quá buồn cười! Anh cũng thật nực cười quá rồi!”
“Câm mồm! Tao sẽ giết mày! Giết mày…” Trương Đại Phúc rít gào càng lúc càng dữ tợn, bộ dáng bình tĩnh và chế nhạo trước đó cũng không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại sự thô bạo và điên cuồng giống như dã thú.
“Cô ấy nói sau mỗi lần giết người xong, anh đều sẽ khóc lóc ỉ ôi trước thi thể giống như một con chuột chết phủ phục trên thi thể và xin lỗi, khóc cầu xin sự tha thứ của người chết…”
“Không! Tao không hề khóc! Đã mấy chục năm tao không khóc rồi! Tao không khóc! Người khóc là chúng nó! Là tụi nó nước mắt nước mũi tèm nhèm cầu xin tao đừng giết tụi nó! Chúng nó mới giống chó, đồ chó cái! Tao đúng là nên giết con ả đó như giết mấy con tiện nhân khác, bóp chặt cổ cô ta! Nhìn cô ta trở mình…”
Cơn giận của Trương Đại Phúc đã lên đến đỉnh điểm, lý trí tan rã, lửa giận trong lòng bùng cháy hừng hực, kèm theo đó là lời miêu tả khi anh ta trút giận.
Những lời rít gào và la hét này đều bị máy ghi âm trong phòng thẩm vấn ghi lại, trở thành bằng chứng khai nhận hữu lực nhất.
Cuối cùng Phương Trấn Nhạc cũng không còn mở miệng nữa, anh dựa người ra sau, híp hai mắt lại.
Dịch Gia Di đứng bên cạnh anh lại không nhịn được trước, cô học bộ dáng của sir Phương, đột nhiên đá một cái vào chân bàn, cái bàn xô về phía trước húc vào ngực Trương Đại Phúc, ngăn cản những lời sau đó của anh ta.
Sau khi kêu lên đau đớn, Trương Đại Phúc thở dốc vài hơi, trừng mắt nhìn Dịch Gia Di với vẻ dữ tợn.
Dịch Gia Di không hề sợ hãi mà còn híp mắt nhìn lại, khí thế chỉ có hơn chứ không có kém so với hung thủ.
Làm người mãi mãi đừng đánh giá thấp cơn giận của phụ nữ, càng đừng coi thường khí thế của chính nghĩa.
Trương Đại Phúc bị nhốt vào nhà giam, thở hổn hển vì bị sỉ nhục, sau khi nín nhịn rất lâu lại mở miệng tức tối chửi, các thám tử chỉ nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng sau vài phút, anh ta cũng thôi gào thét, ngồi thượt người trên ghế giống như quả bóng cao su xì hơi.
Trương Đại Phúc đã nói quá nhiều, đủ để trở thành bằng chứng buộc tội trước tòa.
Đến một khắc này, anh ta cuối cùng cũng biết không thể cứu vãn được nữa.
Phương Trấn Nhạc đứng dậy định rời đi, đến lúc này hung thủ đã hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, tiếp theo Lưu Gia Minh và Gary có thể hỏi ra nhiều khẩu cung hơn, đã không cần anh đích thân đặt câu hỏi nữa.
Ngay khi Phương Trấn Nhạc chạm tay lên tay nắm cửa, Trương Đại Phúc ngẩng đầu lên với ánh mắt vô thần, dừng lại trên người anh, hỏi với giọng khàn đặc: “Mày tên gì?”
“Muốn không ngừng nguyền rủa tôi trong những ngày tháng còn sống à?” Phương Trấn Nhạc cười lạnh: “Phương Trấn Nhạc.”
Nhạc trong Phương Trấn Nhạc: Núi cao, dưới Thái Sơn là một chữ ngục.
Thái Sơn, khao trong “hồn quy khao lí” (hồn về núi Thái) cũng là nó, trấn quỷ áp tà.
Phương Trấn Nhạc lại chỉ về phía Gary: “Trương Trạch Viên.”
Sau đó ngón tay lại chuyển hướng: “Lưu Gia Minh.”
Cuối cùng chỉ về phía Dịch Gia Di: “Dịch Gia Di.”
Nhớ đấy, mấy cái tên này trời sinh đã khắc tội phạm, cứ thù hận đi, nếu đã muốn trấn ác quỷ lẽ nào mọi người còn sợ chắc?
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại sau lưng, Phương Trấn Nhạc thấy Dịch Gia Di đi cùng anh ra ngoài mới mở miệng bảo: “Đi thôi, còn rất nhiều tài liệu phải sắp xếp nữa.”
Dịch Gia Di vội đi theo, nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh Nhạc, Ngô San Vinh thật sự đã nói mấy lời đó sao?”
“Mấy cái đó? Đương nhiên không rồi.” Phương Trấn Nhạc cười đáp: “Một cô gái trẻ đơn thuần nào nghĩ ra được nhiều lời công kích người như thế, đều là tôi nói lung tung cả đấy, chỉ để chọc giận Trương Đại Phúc thôi.”