Chương 187: Một phòng toàn phóng viên làm sao có thể hát hò được nữa?
Anh ta đi sâu giải thích rằng nền kinh tế hiện tại của Hương Giang quá phát triển, đang trong thời kỳ cực kỳ thịnh vượng, những người trẻ tuổi lại đang phải gánh chịu những áp lực vô nhân đạo, thậm chí là kết thúc đời mình bằng một cách thê thảm như vậy, cuộc khủng hoảng có công ăn việc làm và khốn cảnh mà người trẻ tuổi thật sự đang phải đối mặt chính là thứ ẩn giấu phía sau.
Bài báo này nhận được đánh giá tích cực, thu hút sự cộng hưởng của rất nhiều thanh niên trẻ, cũng khơi dậy không ít cuộc thảo luận của người trung niên.
Các tờ báo trong ngày hôm ấy bán rất chạy, nhật báo Cam Xanh thậm chí còn chỉnh sửa rồi đăng lên đầu trang số báo mới mà vẫn bán hết hàng như cũ.
Nhiếp Uy Ngôn cũng nổi lên như cồn sau một bài, hôm nay là ngày phát lương, chủ biên mời cả đội tới quán Karaoke uống rượu, chủ yếu là để chúc mừng sự thành công của Nhiếp Uy Ngôn.
Chỉ là chẳng ai ngờ bọn họ sẽ vừa vặn gặp phải một vụ án giết người.
Đối diện với tin tức đầu tiên đưa tới trước mặt, một phòng toàn phóng viên làm sao có thể hát hò được nữa?
Tất cả mọi người đều ôm người bạn tùy thân (máy ảnh) của mình, nhao nhao chạy ra hành lang, cố hết khả năng tiếp cận phòng bao VIP nơi xảy ra hung án, muốn chụp được vài bức ảnh gây sốc.
Thậm chí có người còn tránh được bảo vệ, nhân lúc cảnh sát quân trang đang giăng dây cảnh báo không chú ý đến mà lẻn vào phòng chụp lia lịa, cuối cùng bị cảnh sát quân trang xách ra khỏi phòng bao.
Tuy không thể thiếu một màn chỉ trích nhưng người này ôm chặt máy ảnh, vẫn cười tươi đến mức mặt hằn nếp nhăn như cũ.
Sau khi vụ án xảy ra, sáu kỹ thuật viên và nhân viên xét nghiệm của bộ phận giám định đến hiện trường đầu tiên. Đám người Trần Quang Diệu đeo khẩu trang, găng tay và bao giày đi vào trong KTV, sau khi hỏi qua mười sáu người trong KTV đã phát hiện ra hung án có di chuyển vị trí hay không, mọi người đều tỏ vẻ không có, mới kêu Diane vẽ lại vị trí của mười sáu người này.
Sau đó lại mời cảnh sát mặc quân trang đưa mười sáu người bị tình nghi này đến phòng bao bên cạnh và trông chừng cho kỹ, không cho phép đi vệ sinh, toàn bộ hành động của tất cả mọi người đều phải ở dưới tầm nhìn của cảnh sát mặc quân trang, ai làm gì cũng được ghi lại, không cho phép xảy ra sơ suất.
Sau đó, Trần Quang Diệu bắt đầu dẫn đội vào điều tra hiện trường, dấu giày, dấu vân tay và toàn bộ nội dung khả nghi đều phải tiến hành tìm vật chứng và cất kỹ.
Bộ phận giám định đang bận rộn thì tổ trọng án và bộ phận pháp y đồng loạt chạy đến.
Phương Trấn Nhạc dẫn người chen vào trong, Lưu Gia Minh và Tam Phúc mở đường ở xung quanh, khi sắp đến gần phòng bao xảy ra hung án, phóng viên Nhiếp Uy Ngôn chen đến bên cạnh Phương Trấn Nhạc, vừa đi vừa lớn giọng nói: “Thưa sir, nghe nói quản lý Tần Thiếu Vĩ cùng theo đuổi nữ kế toán với nạn nhân là đáng nghi nhất, hơn nữa hôm nay tới hát karaoke cũng là Tần Thiếu Vĩ mời khách, rất có khả năng đây là ván cờ mà anh ta bày ra, hung thủ rốt cuộc có phải anh ta không?”
Phương Trấn Nhạc quay đầu liếc mắt nhìn Nhiếp Uy Ngôn, không đợi anh đáp lời thì Tam Phúc ở đằng trước đã đẩy Nhiếp Uy Ngôn ra: “Ngài phóng viên, xin đừng quấy rầy công vụ, làm phiền nhường đường một chút.”
Dịch Gia Di đi phía sau Phương Trấn Nhạc, quay đầu liếc mắt nhìn tay phóng viên bị anh Tam Phúc ấn lại, đối phương đang nhìn về bên này, hai người vừa vặn đối diện.
Nhiếp Uy Ngôn lập tức nở nụ cười nhiệt tình, gật đầu với cô.
Ánh mắt của Dịch Gia Di liếc qua những người khác, người nào cũng như lang hổ ngửi thấy mùi máu tươi, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Phóng viên từng được gọi là ông vua không ngai, nói chính là mấy người này chứ ai.
Thám tử tổ trọng án và pháp y đồng loạt trang bị đầy đủ rồi bước vào phòng bao VIP của KTV, Nhiếp Uy Ngôn móc một bao thuốc ra, đưa một điếu cho cảnh sát mặc quân trang đang canh dây cảnh báo: “Xin hỏi lần này là tổ nào phụ trách điều tra vụ này thế?”
“Tổ trọng án B Tây Cửu Long.” Cảnh sát mặc quân trang nhận điếu thuốc, cài trên vành tai của mình.