Chương 189: Không thu thập được dấu vân tay
Nạn nhân bị giết chết trên một chiếc bàn nhỏ, anh ta khoác áo khoác tây trang mỏng, mặt úp xuống dưới, dưới ánh đèn tối tăm thoạt nhìn giống như say rượu đang ngủ.
Hứa Quân Hào đi đến bên cạnh thi thể, xác nhận nguyên nhân tử vong của thi thể trước.
“Dao cắm thẳng vào tim, chắc hẳn đã mất mạng ngay lập tức. Hung thủ không mang hung khí đi.”
“Tôi đã kiểm tra qua hung khí, không thu thập được dấu vân tay.” Trần Quang Diệu nói.
“Đeo găng tay à?” Lưu Gia Minh hỏi.
“Tới phòng bao bên cạnh lục soát người của mười sáu người có mặt tại hiện trường, xác định một chút xem có mấy thứ như găng tay hay không.” Phương Trấn Nhạc lập tức ra chỉ thị cho Lưu Gia Minh.
“Trên thứ bọc bán dao rất có khả năng sẽ có vết máu.” Hứa Quân Hào ra hiệu.
Khi thi thể nằm trên bàn bị con dao đâm vào ngực từ dưới lên trên, máu tươi chảy từ ngực xuống rất có khả năng sẽ bắn lên tay của hung thủ, tay áo và thứ bọc trên chuôi dao (ví dụ như găng tay).
“Tìm cả mấy thứ như găng tay có dính máu.” Phương Trấn Nhạc nghĩ ngợi rồi nói: “Còn cả làn váy, áo khoác… cũng có khả năng hung thủ đi qua đây sẽ vén váy dài lên bọc chuôi dao.”
“Rõ, anh Nhạc.” Lưu Gia Minh quay người chạy ra khỏi phòng bao.
“Trong quá trình bị dao cắm vào ngực, nạn nhân không có bất kỳ phản ứng giãy dụa nào hết, cũng không có người nào đi hát chung với anh ta phát hiện ra quá trình gây án, không loại trừ khả năng anh ta hôn mê trước rồi bị sát hại sau.” Hứa Quân Hào chỉ vào nước uống trên bàn nơi mà nạn nhân nằm.
Trần Quang Diệu lập tức gật đầu, gọi kỹ thuật viên qua đây đựng cả cốc rượu và đồ uống vào.
“Vậy suy đoán đầu tiên của chúng ta là người hạ độc và hung thủ là cùng một người, nhân chứng ở hiện trường nói nạn nhân vẫn luôn ngủ một mình ở đây, không có người nào tới nói chuyện và uống cùng anh ta. Vậy hung thủ tới hạ độc rồi lại đâm dao chắc hẳn sẽ có dấu chân đi lại hai lần. Anh Đại Quang Minh, lại tìm dấu giày như vậy đi.” Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn xung quanh.
“Được, tôi đang cho tìm kiếm thêm lần nữa.” Trần Quang Diệu gật đầu nhưng vẫn nhắc nhở Phương Trấn Nhạc trước: “Dấu giày ở hiện trường cực nhiều, vừa rồi tôi đã hỏi, sau khi phát hiện ra nạn nhân, quản lý, nhân viên tạp vụ, bảo vệ trong KTV và cả hai đồng nghiệp của nạn nhân đều tới đây kiểm tra trước, dấu chân có khả năng chưa chắc đã có thể cho ra được thông tin mà cậu cần.”
“Tôi hiểu.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, tỏ vẻ cũng không thất vọng gì.
Dịch Gia Di múa bút thành văn, ghi chép lại mạch suy nghĩ của Phương Trấn Nhạc rồi mới ngẩng đầu nhìn thi thể.
Ngay sau đó, cô bị kéo vào trong dòng chảy ký ức.
Trong hình ảnh, một người dùng một thứ gì đó bọc chuôi dao, khom người trông như đang an ủi và quan tâm nạn nhân, nhưng lại nhân lúc tối tăm mà đâm thật mạnh con dao vào ngực nạn nhân.
Ngay sau đó, cô ta rút thứ bọc quanh cán dao đó ra, nhét vào trong túi, đứng dậy quay người mà không hề do dự, vòng qua con đường nhỏ ở hai bên đi về vị trí của mình, tiếp tục ngồi xuống nói chuyện nhiệt tình với người bên cạnh mà vẻ mặt không hề thay đổi, sau đó còn chọn bài hát và hát, như thể vừa rồi cô ta thật sự chỉ đi quan tâm đồng nghiệp uống say một cách vô cùng bình thường.
Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, cúi mắt nhìn quyển sổ của mình, bên trên đánh một dấu hỏi cực lớn.
Tại sao có người khi cướp đoạt mạng sống của người khác mà vẫn có thể tỏ ra thoải mái dễ dàng như vậy?
“Hung thủ muốn đâm dao vào ngực nạn nhân, để phòng ngừa nạn nhân cơ thể xê dịch và té ngã gây ra động tĩnh lớn kinh động đến người khác, sẽ ấn lên phần lưng của nạn nhân.” Phương Trấn Nhạc lại nói với Trần Quang Diệu.
“Anh Đại Quang Minh, lại thu thập dấu vân tay trên quần áo sau lưng nạn nhân xem.”
“Được.” Trần Quang Diệu gật đầu: “Ra ngoài làm nhiệm vụ điều tra theo cậu có đôi khi thật sự không cần mang não, chỉ cần mang theo cái tai nghe cậu là được.”