Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 190 - Chương 190 - Có Khả Năng Là Giấy

Chương 190 - Có khả năng là giấy
Chương 190 - Có khả năng là giấy

Chương 190: Có khả năng là giấy

Lưu Gia Minh đẩy cửa đi vào, báo cáo: “Anh Nhạc, em đã cùng hai cảnh sát mặc quân trang khác lục soát người của cả mười sáu người, nhưng không có khăn tay hay găng tay dính máu, quần áo của bọn họ cũng không dính máu.

Sau khi phát hiện ra thi thể, không có người nào đi ra khỏi phòng bao này, cũng không có người nào đi vệ sinh.

Em còn hỏi một người cuối cùng xác nhận nạn nhân còn sống trước khi phát hiện ra nạn nhân đã chết, anh ta nói đại khái vào khoảng mười phút trước khi phát hiện ra nạn nhân chết, anh ta nhân lúc hình ảnh bài hát phát trên tivi rất sáng mà quay đầu liếc mắt nhìn, xác nhận khi ấy ngực nạn nhân vẫn chưa có dao.

Em lại hỏi những người khác, trong mười phút đó cũng không có ai ra khỏi phòng bao, nhân viên tạp vụ cũng có thể làm chứng.”

Dịch Gia Di vừa ghi chép vừa mím môi.

Cái này giống “The snowstorm villa model” đặc biệt đó quá, không có người khác tiến vào cũng không có bất cứ người nào rời đi, hung thủ ở trong mười sáu người này.

Hơn nữa, thứ bọc chuôi dao đó chắc hẳn còn đang ở trong phòng bao.

“Trong phòng bao không có nhà vệ sinh, cũng không có phòng rửa tay, trừ phi hung thủ nuốt chửng đồ bọc chuôi dao, bằng không chắc chắn còn ở trong này.” Phương Trấn Nhạc cũng nghĩ đến một điểm này, anh quay đầu lại đưa ra yêu cầu cho Trần Quang Diệu.

“Có khả năng là giấy, có thể…”

“Được rồi, sir Phương, chúng tôi sẽ kiểm tra toàn bộ thùng rác một lượt.” Trần Quang Diệu thở dài, vỗ tay, gọi toàn bộ kỹ thuật viên bắt đầu lục thùng rác.

“Sir Phương, đây là vị trí của toàn bộ người trong phòng bao khi phát hiện ra nạn nhân, tôi đã vẽ xong rồi, bên trên có đánh dấu tên.” Một kỹ thuật viên xé một tờ giấy xuống, đưa cho Phương Trấn Nhạc.

“Cảm ơn.” Sau khi nhận tờ giấy, anh đi đến trước sô pha bắt đầu quan sát.

Người ngồi ở hai bên vòng ra phía sau giết người là thuận tiện nhất, không dễ bị phát hiện, nếu người ngồi ở giữa rời đi hai lần, vòng qua tầm nhìn của mấy người để ra đằng sau giết người sẽ cực dễ bị phát hiện.

Bên này Phương Trấn Nhạc bắt đầu phân tích người khả nghi nhất, bên kia, sau khi Trần Quang Diệu dặn dò cấp dưới lục soát thùng rác, lại đứng dậy chuẩn bị chọn người đi đến phòng bên thu thập dấu chân và dấu vân tay của những người bị tình nghi có mặt ở đây.

Trong tay của hai nhân viên xét nghiệm bên cạnh đều xách túi lớn túi nhỏ chứa đầy đồ, anh ta tính tìm một thám tử giúp mình xách cái thùng nhỏ hộ anh ta nên đứng dậy gọi Tam Phúc ở bên cạnh: “Tam Phúc, làm phiền cậu cầm giúp tôi cái này.”

Tam Phúc quay đầu liếc mắt nhìn Trần Quang Minh, cười bảo: “Thật ngại quá anh Đại Quang Minh, tôi cũng đang bận mà.”

Nói xong anh ta quay người đi đến bên cạnh Phương Trấn Nhạc, rõ ràng là ngoài trừ sir Phương ra, những người khác hoàn toàn không để sai khiến được anh ta.

Trần Quang Diệu mím môi nhíu mày, nhìn đồ trong tay mình, đang cân nhắc xem hay là sắp xếp đồ trước rồi lại đi lấy vật chứng sau thì lúc này đột nhiên một bàn tay nhỏ xiên chéo tới, xách cái thùng nhỏ của anh ta lên: “Anh Đại Quang Minh, để tôi xách giúp anh.”

“Cảm ơn, Gia Di mang đến phòng bên với tôi là được.” Trần Quang Minh vui vẻ gật đầu.

“Hẳn rồi.” Dịch Gia Di nở nụ cười đi sau Trần Quang Minh, quay đầu nhìn thi thể mà Hứa Quân Hào đang kiểm tra rồi lặng lẽ thở dài.

Cô phải đến phòng bên nhìn mười sáu kẻ tình nghi đó, xác nhận người đã nhìn thấy trong dòng chảy của mình rốt cuộc là người nào.

Bên cạnh dây phong tỏa KTV, Nhiếp Uy Ngôn nhíu mày, còn đang phản bác đồng nghiệp.

“Cái này có thể là giả mà? Án giết người xảy ra, không phải người ta cũng đi theo điều tra phá án hay sao, đây cũng là show à?”

“Cô ấy là một cô gái, nếu nói biết chơi mạt chược, nấu đồ ăn và dạo phố thì tôi còn tin. Nhưng phá án ấy hả? Trời má, vẫn nên nhân cơ hội tìm một thám tử trưởng hay giám sát rồi về nhà sinh con đi!” Joe nghiêng đầu, không hề kiêng dè gì mà cười bảo.

Đột nhiên một người xốc dây cảnh báo đi ra ngoài, huých mạnh một cái vào người Joe.

Bình Luận (0)
Comment