Chương 191: Phân tích 1
Người đàn ông định quay đầu lại nổi nóng, nhưng thấy người va vào anh ta chính là nữ cảnh sát nên về nhà sinh con trong miệng anh ta đó, cũng xấu hổ không nói tiếng nào.
Dịch Gia Di trừng mắt nhìn Joe một cách dữ tợn, cô nghiến răng, kiềm chế thôi thúc muốn đá Joe một cước mà ngẩng cao đầu xuyên qua đám người, theo Trần Quang Diệu và hai kỹ thuật viên khác đi đến phòng bao bên cạnh.
Tam Phúc thì lại luôn theo bên cạnh Phương Trấn Nhạc, sau khi quan sát hiện trường hung án, bọn họ vòng đến một phòng bao nhỏ không có người, bắt đầu thẩm vấn từng người một trong số mười sáu người ở đó.
Anh ta ngồi bên cạnh Phương Trấn Nhạc, trong quá trình thẩm vấn cực kỳ để tâm và chuyên chú, cố gắng thể hiện năng lực chuyên nghiệp của bản thân khi lấy ghi chép.
Chọn câu hỏi cũng đúng trọng tâm, đầu óc đủ tỉnh táo, suy luận đủ thông minh.
Phương Trấn Nhạc vẫn luôn ngồi bên cạnh anh ta mà không nói gì, Tam Phúc biết phương hướng đặt câu hỏi của bản thân không có vấn đề gì, điều này khiến anh ta càng tự tin hơn, cũng càng thong thả hơn.
Trong tổ, chú Cửu là người già cả ngày chỉ muốn bớt phiền phức một chút, đang đợi được nghỉ hưu. Gia Minh, Gary đều là hậu sinh trong đầu không nghĩ ngợi.
Chỉ có anh ta là trong lòng còn nhớ sir Phương sắp phải tham gia kiểm tra nội bộ, chuẩn bị thăng chức thành giám sát thực tập.
Sir Phương đi làm giám sát của tổ khác, tổ B chắc chắn sẽ cần một tổ trưởng mới.
Vì thế, mấy ngày này anh ta vẫn luôn cố gắng thể hiện, rất hy vọng khi đề bạt tổ trưởng trong tổ, sir Phương có thể báo tên của anh ta lên.
Anh ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, cơ hội đề bạt nội bộ trở nên cực kỳ quý giá, mỗi một lần đều phải cẩn thận trân quý, cố gắng thể hiện.
Cũng may mấy vụ án như vụ thảm sát King’s Park, mỗi lần đám người Lưu Gia Minh đi làm nhiệm vụ đều cần có một người khác đi cùng, nhưng chỉ có anh ta từng được sir Phương sắp xếp làm việc một mình.
Theo quan điểm của anh ta, đây chính là một tín hiệu: Trong mấy người trong tổ này, sir Phương cảm thấy chỉ có mình anh ta là có năng lực đảm nhiệm công việc một mình.
Tam Phúc nhắm chuẩn mỗi một cơ hội để thể hiện các phương diện năng lực của mình trước mặt Phương Trấn Nhạc, chỉ đợi cái suất đó rơi lên đầu mình.
Anh ta cũng đã nghiêm túc phân tích qua các thám tử trong tổ, ồ, còn có Tiểu Thập Nhất nữa, đó là thám tử còn mới hơn cả Lưu Gia Minh và Gary, càng không có khả năng là đối thủ.
Đợi một người cuối cùng xong là kết thúc vòng lấy khẩu cung đầu tiên, Tam Phúc chuyển sổ ghi chép cho đối phương: “Mời ký tên sau khi xác nhận không có sai sót gì.”
“Vâng, cán bộ.”
Phương Trấn Nhạc đứng dậy, dẫn đầu đi ra khỏi phòng nhỏ, tiến về phía phòng bao Vip là hiện trường hung án.
Tam Phúc dẫn một người bị tình nghi cuối cùng về phòng đợi, tiếp tục mời cảnh sát mặc quân trang trông chừng, kính nhờ mười sáu người phối hợp với cảnh sát điều tra vụ án, lại nán lại thêm một lúc mới quay người về phòng bao VIP.
“Thế nào rồi?” Phương Trấn Nhạc đi đến bên cạnh thi thể, hỏi Trần Quang Diệu đã trở về tiếp tục thăm dò thực địa.
“Dấu giày tôi đã lấy đủ cả rồi, cũng đã làm qua so sánh sơ bộ, có sáu người có dấu chân đi qua đi lại. Tôi và Gia Di đang thảo luận xem có cách nào khác có thể sàng lọc sáu dấu giày này được không.” Trần Quang Diệu đứng thẳng người rồi đáp.
“Có tìm được cách sàng lọc không?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày.
Tam Phúc đứng phía sau Phương Trấn Nhạc, nhìn bản dập dấu giày của sáu người được Trần Quang Diệu bày trên bàn, nhíu mày hỏi: “Có thể có cách gì sàng lọc được dấu giày, chỉ có thể thẩm vấn riêng sáu người này vòng hai thôi.”
“Không phải đâu, Gia Di thật sự đã phát hiện ra một manh mối, sir Phương, cậu nghe thử xem có lý không?” Trần Quang Minh hất cằm với Dịch Gia Di: “Gia Di, cô nói lại một lần đi.”
“Vâng.” Dịch Gia Di gật đầu rồi mới nói vớ Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, lúc cuối tuần tôi có tới hiệu sách đọc sách, nghiên cứu các các dấu giày đặc trưng khác nhau trong quá trình kiểm tra dấu vết và manh mối quan trọng mà nó cho thấy. Sau đó vừa rồi tôi đã bắt chước mạch suy nghĩ phán đoán trên lưng áo nạn nhân có khả năng để lại dấu vân tay của anh, để phân tích khi hung thủ đứng ở đó giết người, liệu dấu giày có khả năng có biểu hiện gì đặc biệt hay không?”