Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 192 - Chương 192 - Phân Tích 2

Chương 192 - Phân tích 2
Chương 192 - Phân tích 2

Chương 192: Phân tích 2

Tam Phúc đứng bên cạnh đột nhiên có một dự cảm không tốt, anh ta quay đầu nhìn Phương Trấn Nhạc, quả nhiên anh Nhạc đang gật đầu với Tiểu Thập Nhất, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt khuyến khích mà anh ta chưa bao giờ từng thấy ở hiện trường hung án trước đây.

Đúng vậy, anh Nhạc mỗi lần đích thân đến hiện trường hung án đều sẽ lộ ra vẻ mặt nặng nề, hung ác, nghiêm túc như thể sẽ giết một người bất cứ lúc nào, lại đang mỉm cười.

“Khi hung thủ muốn khom người, dùng sức đâm con dao lên ngực nạn nhân, nhất định cả người phải dùng sức, vậy chân của người đó chính là điểm dùng sức quan trọng.”

Đôi mắt của Dịch Gia Di sáng ngời, dưới sự cỗ vũ của Phương Trấn Nhạc, càng nói lại càng hưng phấn: “Hơn nữa, hung thủ không chỉ để là hai dấu chân sâu hơn của những người khác, mà hai dấu chân này còn hiện ra hình thái rất đặc biệt, đó chính là…”

Dịch Gia Di mô phỏng lại bộ dáng của hung thủ, hơi ngồi xuống, khom lưng, nghiêng người về trước, sau đó ngẩng đầu nói với Phương Trấn Nhạc: “Khi chúng ta giữ tư thế như vậy lại vô cùng dùng sức nhất định sẽ là chân trước dồn lực, sẽ để lại một dấu bàn chân vô cùng sâu trên mặt đất!”

Lưu Gia Minh đứng bên nghe được những lời này, đột nhiên hai tay không chịu khống chế mà giơ lên, sau đó bắt đầu vỗ tay như thể có chính kiến của mình.

Đây là sự kích động mà trước đây chỉ có nghe Phương Trấn Nhạc phân tích tình hình vụ án mới có.

Mà hôm nay nó lại thuộc về Dịch Gia Di!

Hai tay của Lưu Gia Minh vô thức vỗ vào nhau vì Dịch Gia Di, vang bôm bốp.

Nụ cười của Phương Trấn Nhạc càng rạng ngời hơn, gật đầu bảo: “Nói rất hay, vậy mời anh Đại Quang Minh căn cứ theo suy luận này, kiểm tra lại xem có dấu giày phù hợp với lời mà Thập Nhất đã nói ở bên cạnh nạn nhân hay không.”

Dịch Gia Di có được sự tán đồng của Phương Trấn Nhạc, lập tức nở nụ cười ngại ngùng lại tràn đầy cảm giác có thành tựu.

Tam Phúc liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc rồi lại nhìn Dịch Gia Di và Trần Quang Diệu, đột nhiên vô cùng ảo não.

Sớm biết thế này đã theo bên giám định làm việc rồi, có thể có cơ hội thể hiện như thế, lẽ ra vừa rồi anh ta không nên từ chối anh Đại Quang Minh mà nên ngoan ngoãn xách thùng hộ đối phương mới đúng.

Nhưng có chuyện gì xảy ra với Thập Nhất vậy?

Một người mới còn chưa quen hết mặt như cô làm sao có thể tiến bộ như thế được?

Một kỳ nghỉ yên lành lại không đi dạo phố và hẹn hò, mà chạy tới hiệu sách đọc sách?

Còn vừa đọc đã học được… thông minh như thế để làm gì?

Rất nhiều dân chúng vây xem bên ngoài hiện trường hung án đứng mệt rồi, lục tục rời khỏi KTV.

Người của tòa soạn Cam Xanh vẫn còn ở đó, thậm chí bắt đầu có nhiều người ở các tờ báo khác đổ xô tới, dựa vào thẻ phóng viên để vào KTV, đứng bên ngoài dây cảnh báo, thò đầu vào muốn thu thập được một vài tin tức gây sốc.

Mỗi khi có thám tử ra vào ba phòng bao, các phóng viên đều sẽ chen chúc đến bên dây cảnh báo, mồm năm miệng mười đặt câu hỏi khiến cảnh sát mặc quân trang không thể không dùng cơ thể để chặn phóng viên, phòng ngừa bọn họ cản trở tổ trọng án và bộ phận giám định làm việc.

Vì mấy người Nhiếp Uy Ngôn ở đây sớm nhất nên có không ít người cùng ngành báo chí có quan hệ cũng không tồi đi tới lấy lòng bằng thuốc lá Marlboro, muốn moi được ít thông tin.

Thậm chí còn có phóng viên tờ báo nhỏ móc hai cái bánh mì dứa từ trong lòng ra, tươi cười hỏi Nhiếp Uy Ngôn và Joe: “Các anh canh ở đây nửa ngày có đói không? Tới thử đi, còn giòn lắm.”

Tờ báo Cam Xanh vẫn luôn lăn lộn ở hạ lưu ngành báo chí, Joe và Nhiếp Uy Ngôn nào đã từng được hưởng loại đãi ngộ và tâng bốc này bao giờ, thật sự có hơi không đỡ được.

Chưa đến một lúc miệng đã gặm bánh mì dứa và uống trà sữa, tay cầm Marlboro mới toanh chưa khai bao, bị nạy cái miệng thoạt nhìn không hề kín đáo chút nào ra: “Lần này phía cảnh sát gặp rắc rối rồi!”

“Sao lại nói thế?” Lập tức có người hóng theo.

Bình Luận (0)
Comment