Chương 309: Manh mối mà hung thủ để lại 1
Đại đa số người đều tỏ ra cẩn thận và kính trọng, sửa miệng không còn gọi là “Thập Nhất” hoặc “Gia Di” nữa mà bây giờ đổi thành “chị Gia Di.” Hoặc là những người ngày thường đi ngang qua nhau chỉ gật đầu chào hỏi, bây giờ lại đứng thẳng hành lễ, lễ phép chào một tiếng “chào buổi sáng, cảnh sát Dịch!” “Chào buổi trưa, cảnh sát Dịch.”
Dịch Gia Di cảm giác được loại thay đổi này, trong lòng cũng vì được tôn trọng mà cảm thấy vui vẻ và hào hứng, chỉ là có hơi không quen và ngại ngùng mà thôi.
Thang máy đi lên, sau khi tới nơi đã thấy các kỹ thuật viên của bộ phận giám định đang bận rộn, người nào cũng nghiêm mặt, ánh mắt nặng nề.
Anh Đại Quang Minh trông thấy nhóm người Phương Trấn Nhạc, vừa dùng ống tay áo lau mồ hôi vừa cảm thán: “Chưa từng gặp hiện trường gây án nào kỳ quái như thế này.”
“Sao lại nói vậy?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày, lần nào anh Đại Quang Minh cũng nói đây là hiện trường gây án kỳ lạ nhất, lần này lại “nhất” ở đâu nữa đây?
“Người phát hiện ra thi thể là quản lý trực ban của club Đại Lệ Viện, tự xưng là chị Vân, đã được dẫn xuống xe cảnh sát ở dưới tầng để cảnh sát mặc quân trang trông chừng rồi, lát nữa các cậu xuống tự mình thẩm vấn đi.”
“Các hiện trường hung án trước đây đều bị xáo trộn, để lại đầy manh mối và dấu vết, nhưng lần này lại sạch đến mức tôi đi bọc giày vào đây cũng cảm thấy làm bẩn sàn nhà của người ta.” Anh Đại Quang Minh dẫn mọi người đi đến phòng 208 sáng sủa sạch sẽ.
“Nạn nhân thật sự là một người rất thích sạch sẽ, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp để tóc dài, nhưng trong phòng ngay cả một sợi tóc rơi cũng không nhìn thấy. Nhàn rỗi như vậy, ngày nào cũng dọn dẹp.”
Anh Đại quang Minh không nhịn được mà oán trách: “Thu thập vật chứng cũng không biết làm kiểu gì đây, trước đây thường phải mang một vài thứ rác rưởi vô dụng về, làm rất nhiều xét nghiệm vô nghĩa uổng công, nhưng bây giờ không biết phải thu thập cái gì nữa.”
Dịch Gia Di đi bọc giày, đeo găng tay và đội mũ, bước vào hiện trường hung án liếc mắt nhìn, quả nhiên giống như anh Đại Quang Minh đã nói.
“Cửa không có giày của đàn ông, phòng khách không có dấu vết tồn tại của đàn ông.” Dịch Gia Di lại đi về phía nhà vệ sinh: “Một cái giũa đánh răng, một bộ đồ dùng rửa mặt, chắc hẳn là nữ giới sống độc thân.”
“Đúng vậy, ôi chao, Thập Nhất thật sự đã tiến bộ rất lớn rồi đấy nhé, đã hoàn toàn thăng cấp thành thần thám rồi.” Bộ phận giám định của anh Đại Quang Minh vì đến đây sớm nhất nên đã hiểu sơ bộ về tình hình của nạn nhân, quả thật giống y như Dịch Gia Di đã nói.
Khi Phương Trấn Nhạc đi ngang qua chiếc gương soi ở cửa lại hơi dừng bước, phía trên mặt gương có vết khung hình vuông mờ nhạt, anh sáp lại gần hà hơi lên mặt gương, một hình vuông chính xác lập tức hiện ra ngay: “Ở đây có một khu vực vuông vắn không bám rơi, cũng không có vết đọng dầu mỡ… trước đó chắc hẳn đã dán một bức ảnh.”
“Có đó.” Anh Đại Quang Minh lập tức gật đầu: “Chúng tôi đã lục tìm được bức ảnh bị xé vụn trong thùng rác bên cạnh, Diane đã thu thập xong, sau khi về cục cảnh sát sẽ lập tức khôi phục.”
“Vất vả rồi.”
“Trên bàn trước mặt có hai cái cốc, bên trên đều có dấu son môi, chúng tôi đã thu thập xong, trở về sẽ làm xét nghiệm dấu son môi.” Anh Đại Quang Minh tiếp tục nói.
“Một trong số đó có khả năng thuộc về hung thủ.” Lưu Gia Minh gật đầu: “Người bị hại chủ động mở cửa cho hung thủ, cũng mời hung thủ uống nước, trên cơ bản có thể phán đoán ra là người quen gây án.”
“Trên sô pha có một sợi tóc dài màu nâu đỏ không thuộc về nạn nhân, cũng có khả năng thuộc về hung thủ.” Anh Đại Quang Minh vừa đi vừa giới thiệu với các thám tử: “Bàn ghế trong phòng đều được sắp xếp ngay ngắn, không có dấu hiệu vật lộn.
Con dao giết chết nạn nhân bị ném trong thùng rác ở cuối giường, bên trên chỉ có dấu vân tay của bản thân nạn nhân, rõ ràng hung thủ đã trực tiếp lấy con dao gọt hoa quả này từ nhà bếp làm hung khí.”
“Có hai loại khả năng, một là khi tới chưa muốn giết người cho nên không mang theo hung khí, đến lúc kích động giết người đã sử dụng hung khí ở nhà nạn nhân, cũng vứt lại hiện trường trong lúc hoảng loạn.” Dịch Gia Di đứng ở cửa, nhíu mày nói.
“Một khả năng còn lại là người này vô cùng thân thiết với nạn nhân, biết trong nhà nạn nhân có con dao thuận tay như vậy có thể sử dụng cho nên không mang theo hung khí khác của mình tới. Hơn nữa, trực tiếp sử dụng đồ của nạn nhân làm hung khí cũng có lợi cho việc che giấu thân phận của hung thủ, đúng không?” Tam Phúc tiếp lời.