Chương 310: Manh mối mà hung thủ để lại 2
“Đúng vậy, tôi nghiêng về một điểm mà anh nói hơn, vì tuy hung thủ sử dụng con dao gọt hoa quả ở nhà nạn nhân làm hung khí nhưng bản thân lại đeo găng tay cao su tới, cũng mang cả găng tay cao su khi rời đi. Rất có khả năng cô ta đã có sự chuẩn bị mà tới, mang theo suy nghĩ giết chết nạn nhân mà đi một chuyến này, hơn nữa đã sớm chuẩn bị xong tất cả từ trước.” Dịch Gia Di bổ sung.
Tam Phúc gật đầu, quay đầu nhìn Phương Trấn Nhạc, thấy anh Nhạc nghe bọn họ nói chuyện với vẻ mặt bình tĩnh cũng biết đối phương đã tán đồng với suy đoán của bọn họ.
“Đêm hôm khuya khoắt tới làm khách, còn có thể rót nước tiếp đón bình thường, rất phù hợp với một điểm nạn nhân là nữ giới làm việc ban đêm này.” Chú Cửu đứng ở cửa phòng ngủ, nhíu mày nói.
“Đúng vậy.” Anh Đại Quang Minh đã phát hiện ra một hộp bao cao su trong tủ đầu giường.
“Tam Phúc, cậu với Gary đi gõ cửa nhà hàng xóm vả cả ông cụ quản lý nhà bên dưới tòa nhà, xem tối hôm qua và sáng sớm hôm nay có nghe được hoặc nhìn thấy gì không?” Phương Trấn Nhạc ra chỉ thị.
“Yes, sir.” Hai người Tam Phúc nhận lệnh rời đi.
“Thi thể ở trong phòng ngủ.” Anh Đại Quang Minh đứng bên khung cửa phòng ngủ, gật đầu với mấy người Phương Trấn Nhạc và Hứa Quân Hào.
Thám tử và các pháp y nối đuôi nhau đi vào phòng ngủ, Dịch Gia Di đứng bên cửa, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một thi thể nữ trần truồng nằm thẳng trên giường.
…
Trong khu tòa nhà cũ ở bên đường Portland, mỗi một tòa đều rất nhỏ, cho dù thuê nguyên một phòng có đủ phòng khách và phòng ngủ, nhưng nếu trong nhà có thêm một người ở chung nữa sẽ phải va đụng mỗi lúc quay người, thế cũng lúng túng bao nhiêu.
Ở thời đại này, việc cung cấp điện vẫn chưa được ổn định cho lắm, mỗi khi có cơn bão đổ ập tới sẽ luôn có một vài tiểu khu liên tiếp cúp điện.
Cũng may mọi người đã sớm có kinh nghiệm đón bão, đa số các nơi ở đều thường chuẩn bị mấy vật dụng khẩn cấp như nến và đèn pin.
Nhưng Triệu Mỹ Ni vì là một người làm việc về đêm, mỗi khi tan làm về nhà đều đã là sáng sớm, mò mẫm trong bóng tối cũng tìm được cửa nhà, cũng đã quen thuộc với mọi thứ trong nhà, phát hiện ra mất điện là trực tiếp đi ngủ luôn, cho nên ngại phiền phức, hoàn toàn không chuẩn bị mấy thứ như nến này.
Chỉ là hôm nay có hơi đặc biệt, Triệu Mỹ Ni đã chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên có người tới gõ cửa.
Sau khi nghe thấy tiếng người bên ngoài, cô ta không hề do dự tí nào mà ra mở cửa.
Sau khi đối phương tiến vào cửa nhìn thấy trong nhà tối om cũng không hề ngạc nhiên, chỉ mở miệng thấp giọng lẩm bẩm: “Lại cúp điện nữa à?”
“Đúng đó, ngọn gió nào thổi cô tới đây vậy? Bằng lòng nói chuyện với mấy người như chúng tôi sao?” Triệu Mỹ Ni mò trong bóng tối đến nhà bếp rót cốc nước rồi đặt bên bàn trà nhỏ.
Trần của căn phòng nhỏ cực thấp, lại chật chột nhỏ bé, không có ánh đèn trông giống như một cái hộp hình lập phương.
Vị khách thuận tay ném cái áo ngực, đồ ăn vật và mấy thứ linh tinh khác ở trên sô pha ra, dọn ra một chỗ trống rồi tùy tiện ngồi vào, mập mờ vài câu rồi mới nói: “Gần đây cô toàn nổi nóng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nói xong, cô ta cầm cốc nước lên, ánh trăng mờ ảo chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cái bóng cắt tối tăm của người khách, cô ta cũng không uống nước mà chỉ dán môi lên cốc một chút mà thôi.
“Sao lại đổ cho tôi nóng nảy? Tôi không vui đương nhiên là có lý do rồi.” Triệu Mỹ Ni hừ một tiếng, khoanh tay đứng bên cạnh sô pha, bóng cắt mơ hồ nhưng thấp thoáng cũng nhìn ra được người phụ nữ trước lồi sau vểnh, dáng người cực đẹp.
Vị khách thấy cô ta bước thong thả giữa lối đi, cũng đứng dậy theo.
Hai người thuận miệng nói chuyện với âm điệu cũng không to, ngay khi Triệu Mĩ Nhi quay lưng lại với vị khách, đột nhiên vị khách duỗi tay lấy một thứ từ trong ô vuông nhỏ khảm vào trong tường, dồn sức đập thật mạnh vào sau đầu Triệu Mĩ Mi.
Một đòn này, vị khách dường như đã luyện qua rất nhiều lần rồi, dùng sức lớn lại đủ chuẩn xác.
Ngay sau đó, nữ chủ nhân đã bịch một tiếng ngã xuống đất.