Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 314 - Chương 314 - Nó Chết Cũng Chẳng Sao

Chương 314 - Nó chết cũng chẳng sao
Chương 314 - Nó chết cũng chẳng sao

Chương 314: Nó chết cũng chẳng sao

“Xin hỏi Triệu Mỹ Ni là con gái của bà phải không?” Dịch Gia Di trình thẻ công tác của mình và một bức ảnh chụp của nạn nhân, lễ phép hỏi.

Người phụ nữ chẳng buồn nhìn bức ảnh, ánh mắt chỉ liếc qua mặt Dịch Gia Di và chú Cửu đứng sau lưng đang cầm điếu thuốc, sau đó đáp một tiếng: “Nhà chúng tôi không có loại con gái như vậy.”

Nói xong đóng sầm cửa lại.

Dịch Gia Di ăn ngay cái cửa vào mặt, quay đầu đối diện tầm mắt với chú Cửu, cô mím môi, lại nghiêm mặt gõ cửa tiếp.

Mấy chục giây sau cửa mới mở ra lại, vẫn là người phụ nữ đó, chỉ là vẻ mặt rõ ràng càng mất kiên nhẫn hơn.

“Cô Triệu Mỹ Ni được phát hiện chết trong căn hộ ở đường Portland, xin hỏi bà có phải là mẹ của cô ấy, Lý Tiểu Cầm đúng không?” Dịch Gia Di hỏi với vẻ khó hiểu.

Người phụ nữ nghe được lời của Dịch Gia Di, vẻ mặt mất kiên nhẫn cuối cùng cũng nứt ra, tròng mắt của bà ta hơi long lên, nhìn bức ảnh trong tay của Dịch Gia Di mà khóe môi hơi run rẩy, sau vài lần hít thở lại mím chặt môi, kiềm chế toàn bộ cảm xúc, lạnh giọng đáp: “Nó chết cũng chẳng sao, người làm bại hoại gia phong chết mới tốt.”

“…” Dịch Gia Di hơi mím môi với vẻ khó tin.

Người phụ nữ nâng mắt nhìn cô, lẩm bẩm câu gì đó rồi lại đóng cửa.

Dịch Gia Di cúi đầu liếc mắt nhìn bức ảnh trong tay, Triệu Mỹ Ni lúc còn sống ngũ quan tinh tế, là một người đẹp tiêu chuẩn.

Nếu nhìn kỹ, thật ra có thể nhìn ra được cô ta có vài phần tương tự với người phụ nữ ngăm đen vừa mở cửa, bọn họ đều có một đôi mắt to, đều có đôi mày mảnh trời sinh thon dài, chỉ là một người có làn da ngăm đen, già nua ảm đạm, một người thì bảo dưỡng đến trắng trẻo mềm mại, tuổi xuân mơn mởn.

Có thể hiểu được đại khái là vì Triệu Mỹ Ni đi đường không ngay thẳng cho nên người nhà không nhận cô ta nữa.

Nhưng cho dù nói thế nào thì đó cũng là con gái mình, chết ở bên ngoài lẽ nào không thấy đau lòng hay sao? Không hy vọng giúp con gái bắt được hung thủ hay sao?

Chú Cửu thở dài, nhẹ nhàng kéo cô cảnh sát một cái.

“Bỏ đi, cha mẹ chẳng qua là có thêm một mối quan hệ huyết mạch mà thôi, nếu không trau dồi tình cảm vậy tình cảm nhạt đi cũng là bình thường. Nếu như cha mẹ tự nhận đã dồn hết tâm huyết lên người con gái nhưng đối phương lại không trưởng thành như kế hoạch và dự định của mình, thậm chí là bất hiếu, ngược lại trở mặt thành thù cũng có.” Chú Cửu hít một hơi thuốc, quay người thuận theo cây cầu gỗ ngắn của nhà thuyền đi lên con đường bùn đất, để lại một bóng lưng hơi thê lương.

Dịch Gia Di mím môi, lại quay đầu liếc mắt nhìn cửa gỗ rồi mới theo chú Cửu.

“Chúng ta đi hỏi hàng xóm xung quanh xem sao.” Dịch Gia Di đuổi theo chú Cửu.

“Được rồi.” Chú Cửu ném điếu thuốc xuống đất, di một cái.

Khu cộng đồng tập trung đông nhân khẩu nhất cũng có thể là khu cộng đồng mà tình người lạnh nhạt nhất.

Thành phố phồn hoa nhất cũng có thể là thành phố nóng nảy nhất.

Trên đường trở về, bất cứ khi nào chỉ cần xe đằng trước hơi chậm một tí nhất định sẽ có xe đằng sau đập mạnh vào vô lăng.

Trên đường bôn ba, nếu mọi người không tiếp tục tu dưỡng, vậy cho dù bạn vốn là người trí thức cao hay là thục nữ cũng sẽ trong nháy mắt quên hết sạch, chỉ còn lại gấp gáp và vỗ, vỗ vỗ.

Dịch Gia Di ngồi trên ghế phụ lái, nhìn đám mây đen mờ mịt đang dần rút đi ở phía chân trời, trong đầu lúc thì chắt lọc thông tin dựa theo dòng chảy hình ảnh, lúc thì hồi tưởng về gương mặt của mỗi một người đã nhìn thấy trong quá trình lấy bằng chứng khi đi phỏng vấn công dân hôm nay, vẻ mặt, giọng điệu và thái độ của bọn họ…

Bởi vì đường mà bọn họ đi hỏi thăm xa nhất, hỏi từng láng giềng một cũng tốn thời gian nhất nên trở thành tổ nhỏ về đội muộn nhất.

Khi về văn phòng tổ B, tất cả mọi người đều đang đợi bọn họ, vừa ngồi nói chuyện vừa ăn trà chiều mà Tôn Tân mang tới vào nửa phút trước.

“Bây giờ nhà ở Hương Giang thật sự càng ngày càng đắt, thật không thân thiện với người dân. Chúng ta cũng được tính là nghề có lương cao, nhưng muốn mua nhà có gom hết toàn bộ gia sản cũng chưa chắc đã đủ. Vậy chẳng phải dân chúng bình thường cả đời cũng không có nhà của mình hay sao?” Tam Phúc ngả người lên ghế, lắc đầu oán trách.

Bình Luận (0)
Comment