Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 324 - Chương 324 - Khắc Tinh Của Chính Nghĩa 6

Chương 324 - Khắc tinh của chính nghĩa 6
Chương 324 - Khắc tinh của chính nghĩa 6

Chương 324: Khắc tinh của chính nghĩa 6

Thẳng đến khi Tam Phúc đi gõ cửa, ánh mắt của Phương Trấn Nhạc vẫn chưa thu về.

Anh vẫn đang nhìn Tần Hồng Lương, quan sát mình và tứ chi có khả năng truyền tải cảm xúc cực nhỏ như ngón tay và mũi chân của cô ta.

Tần Hồng Lương dường như bị anh nhìn chằm chằm đến hơi thấp thỏm bất an, nhưng cũng không đứng dậy lập tức trốn về phòng mình mà quay đầu nhìn về phía Tam Phúc, ra vẻ quan tâm Clara.

“Làm phiền dùng nhà vệ sinh một chút.” Phương Trấn Nhạc cuối cùng cũng thu lại ánh mắt dò xét, di chuyển bước chân.

“Ở đây.” Tần Hồng Lương định đứng dậy chỉ đường, nhưng Phương Trấn Nhạc ra hiệu cho cô ta cứ tiếp tục ngồi rồi tự mình đi về phía nhà vệ sinh.

Không gian nhỏ hình vuông của phòng khách đột nhiên trống ra, chỉ còn lại hai cô gái đang ngồi cứng người trên sô pha.

Tuy rằng Phương Trấn Nhạc đang ở nhà vệ sinh trong phòng và Tam Phúc đang ở sau lưng, đứng trước cửa phòng Clara đấu võ mồm với cô ta, nhưng đại khái vì cảm giác tồn tại của Tần Hồng Lương trong ý thức của Dịch Gia Di quá mạnh nên cô chỉ cảm thấy mấy người khác dường như cách rất xa.

Cô với Tần Hồng Lương chỉ cách nhau một cánh tay, bọn họ một người biết rõ đối phương là hung thủ nhưng lại không thể tùy tiện hành động. Một người biết mình là hung thủ, vì thế coi toàn bộ cảnh sát là kẻ địch.

Hai người đều chọn tư thế ngồi nghiêng quay nửa người về phía đối phương, nếu có người đặc biệt am hiểu tâm lý học sẽ phát hiện ra, cho dù bọn họ thoạt nhìn không để ý đến người bên cạnh nhưng trên thực tế đều đang áp dụng tư thế phòng vệ với đối phương.

Bên ngoài cửa sổ, gió đêm lại nổi lên, thổi vào những ô cửa sổ sắt và mái hiên bằng tôn bên ngoài tòa nhà cũ tạo ra những tiếng kỳ lạ.

Hai cô gái trẻ tuổi đều không nói gì, mặt mang nụ cười mỉm đồng thời cũng nhô vai, lông tơ khắp người đều dựng lên.

Các cô trông có vẻ thoải mái ung dung, vẻ mặt thản nhiên, nhưng trên thực tế lại không hẹn mà cùng giương cung bạt kiếm.

Các thám tử đợi chừng mười mấy phút, cuối cùng Clara mới mở cửa.

Cô ta không hề có một chút tâm cơ nào, cứ thế mở rộng cửa phòng ngủ của mình cho các thám tử nhìn, ánh mắt lạnh nhạt của Phương Trấn Nhạc bắt được một chi tiết: Mấy thứ khác trong phòng của Clara đều bị ném lung tung, đồ trang điểm bị đáp đầy lên cái chăn nhỏ trên giường, trên giường còn rất nhiều thứ như dây cột tóc và bịt mắt khi ngủ, rõ ràng rất lộn xộn.

Nhưng duy chỉ có toàn bộ quần áo trên giường và quần áo trong tủ đều được gấp rất gọn gàng.

Điều này khó tránh khỏi khiến người nghĩ đến một xấp quần áo được gấp vuông vắn đặt bên cạnh nạn nhân tại hiện trường hung án.

Clara đi ra khỏi cửa, khi đến trước mặt các thám tử, mọi người mới phát hiện ra đây đúng thật là một cô gái cao ráo, nhưng cánh tay cả chân đều thuộc dạng thon dài, cũng không có mấy phần cơ bắp.

Đường nét cả người cũng gầy hơn rất nhiều, thậm chí còn gầy hơn cả ảnh chụp chung của bọn họ.

Dịch Gia Di thở phào một hơi nhẹ nhõm, loại trừ Clara ra, việc Tần Hồng Lương là hung thủ trên cơ bản đã chuẩn một trăm phần trăm không sai rồi.

Phương Trấn Nhạc mời Tần Hồng Lương lánh đi một lát, lúc này cô ta mới đứng dậy nở nụ cười với mọi người, đối diện tầm mắt với Clara rồi về phòng ngủ của mình.

Trong nháy mắt cô ta mở cửa, Dịch Gia Di xuyên qua khe cửa nhìn thấy bối cảnh bên trong, tuy chỉ thoáng qua một cái như vậy nhưng cũng đủ để bắt được một vài thông tin.

Phòng của Tần Hồng Lương vô cùng sạch sẽ, sạch đến mức hoàn toàn không ăn nhập với khí chất trong căn nhà thuê bình thường này.

Sau khi Clara ngồi xuống, Dịch Gia Di cũng đứng dậy ra đứng ở cửa chung với Phương Trấn Nhạc, nhìn Tam Phúc hỏi cô ta.

Clara là một cô gái có thái độ rất mất ổn định, trong vẻ mặt mang theo vài phần công kích.

Khi cô ta nói chuyện có thói quen hơi hất cằm dưới lên, loại thần thái này sẽ mang đến cho người một loại cảm giác rất không dễ chọc. Trên gương mặt của một vài người sợ bị bắt nạt thường sẽ xuất hiện loại thái độ có tính chất tự vệ này: Mục đích chỉ là vì không muốn bất cứ ai coi khinh mình, tuyên bố với toàn bộ thế giới rằng: Đừng ai chọc vào tôi.

Giống như con bọ ngựa giơ hai nắm đấm về phía cái xe và con cua sinh ra cái vỏ cứng vậy.

Bình Luận (0)
Comment