Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 325 - Chương 325 - Khắc Tinh Của Tội Phạm 1

Chương 325 - Khắc tinh của tội phạm 1
Chương 325 - Khắc tinh của tội phạm 1

Chương 325: Khắc tinh của tội phạm 1

“Này sir, có chuyện gì thì nói thẳng luôn đi, cứ rầy rà hỏi nhiều câu như vậy làm gì, tôi với A Hồng sắp phải đi làm rồi, bộ trong túi chúng các người nhét toàn là tiền hả, cũng đừng cản trở chúng tôi kiếm tiền.” Clara lên tiếng dọa người trước: “Làm việc ở club đêm Đại Lệ Viện thì đã làm sao? Bán rượu, nói chuyện với ông chủ cũng là phạm pháp sao?”

“Không cần nghĩ nhiều như vậy, chúng tôi chỉ hỏi vài vấn đề thôi. Cảnh sát Đàm hỏi, cô trả lời là được, chúng tôi sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của các cô.” Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa, khi nói lời này thậm chí còn hơi mỉm cười.

Clara ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, thấy anh không lập tức châm chọc khiêu khích một phen, ngược lại bản thân có chút không được tự nhiên.

Cô ta hắng họng, nhìn về phía Tam Phúc ở bên cạnh mình, mở miệng nói: “Anh chính là cảnh sát Đàm sao?”

“Đúng vậy, hỏi trước khoảng năm giờ sáng hôm nay cô đang làm gì?” Tam Phúc đối diện với “kẻ tình nghi chân chính” Clara có biểu hiện cảnh giác hơn khi đối mặt với Tần Hồng Lương, không chỉ tỏ ra càng ôn hòa hơn mà cũng che giấu cảm xúc của mình càng sâu hơn.

“Thì ở nhà ngủ đó, tan làm không ngủ thì làm gì? Trời còn chưa sáng mà, cũng không có gì để làm.” Clara trông kiểu “anh hỏi lời ngu ngốc gì vậy chứ?”

“Có người nào có thể làm chứng cô vẫn luôn ở nhà không?” Tam Phúc truy hỏi.

Clara nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tam Phúc rồi mới quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, sau khi nhìn kỹ một vòng cô ta mới nghi ngờ hỏi: “Này sir, anh có ý gì? Người quang minh chính đại không ăn nói mập mờ, có phải các người nghi ngờ tôi đã làm gì đó đúng không? Tôi ở nhà ngủ có ai có thể làm chứng được? A Hồng cũng không ở nhà.”

“Cái bông tai này là của cô đúng không?” Tam Phúc lấy ảnh chụp một chiếc bông tai rớt ở hiện trường gây án ra, cho Clara xác nhận.

“Ế? Là của tôi mà, mất từ rất lâu trước đây rồi, sao các anh lại có bức ảnh này?” Clara muốn giơ tay cầm bức ảnh nhưng lại bị Tam Phúc tránh đi.

“Nghe nói sáng sớm hôm qua cô đã cãi nhau với Triệu Mỹ Ni một trận?”

“Lại liên quan đến Triệu Mỹ Ni nữa? À, có cãi nhau, nhưng sao? Bây giờ ngay cả đàn bà con gái cãi nhau mà cảnh sát cũng muốn quản à? Có thể tiết kiệm tiền của người nộp thuế, làm chút chuyện nghiêm túc đi được không?”

Tam Phúc quay đầu liếc nhìn Phương Trấn Nhạc, thấy anh Nhạc gật đầu với mình mới mở miệng: “Hơn bảy giờ sáng nay, Triệu Mỹ Ni được phát hiện đã chết trên giường nhà mình, bây giờ khẩu cung của rất nhiều người đều chỉ về phía cô và Triệu Mỹ Ni có mâu thuẫn, tình huống rất bất lợi đối với cô, mong cô có thể phối hợp với phía cảnh sát.”

Clara lập tức sững sờ, dường như không tin, cô ta phụt một tiếng bật cười mới mở miệng định hỏi vài câu, nhưng khi đối diện tầm nhìn với Tam Phúc một lúc, đột nhiên lại hiểu ra cảnh sát rõ ràng sẽ không bịa ra lời nói dối này, đặc biệt chạy tới trước mặt cô ta để trêu cô ta, miệng cô ta lại đóng lại, dùng sức hít hai hơi.

Clara chớp đôi mắt đã không còn tiêu cự, đứng phắt dậy, sau khi ý thức được bản thân đang làm gì lại ngồi bệt mông xuống: “Làm sao Mỹ Ni có thể chết được? Cô ấy cũng không đắc tội với ai cả, các chị em khác còn vay nặng lãi đây nhưng cô ấy thì không. Hôm trước còn nói muốn tích tiền ra ngoài mở tiệm, sau đó không làm em gái tiếp rượu nữa, cô ấy cũng không có bạn trai mà…”

Clara hoảng loạn nói nửa ngày mới phát hiện ra vừa rồi Tam Phúc nói tình hình bất lợi đối với cô ta, sau khi trừng mắt với vẻ kinh ngạc, cô ta lập tức đứng dậy, lớn tiếng giận dữ nói: “Sao có thể là tôi được? Tôi với Mỹ Ni dăm ba hôm lại cãi nhau, đã cãi rất nhiều năm rồi. Tôi còn đang nghĩ nếu cô ấy mở tiệm không đủ tiền thì cho cô ấy mượn một ít, làm sao tôi có thể giết cô ấy được? Sir, anh đừng thấy chúng tôi thường xuyên cãi nhau nhưng giữa các chị em, mối quan hệ của chúng tôi là tốt nhất, dù có cãi dữ dội nhất cũng không cắt đứt tình bạn! Không tin các anh đi hỏi đám người chị Vân đi, mọi người đều biết.”

“Mong cô bình tĩnh một chút, chúng tôi sẽ hỏi những người khác.” Tam Phúc ngẩng đầu nhìn cô ta, gật đầu bảo: “Ngồi xuống đi.”

Clara siết chặt nắm tay lại đầy khẩn trương, gương mặt đỏ gay, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống, thái độ khoa trương trước đó đã hoàn toàn biến mất, lớp vỏ cứng giả tạo bị gỡ ra, lộ ra chân thân yếu đuối và vô lực bên trong. Sắc mặt của cô ta dần trắng bệch, cúi đầu nhìn quyển sổ trong tay Tam Phúc, đột nhiên nước mắt tí tách rơi.

Bình Luận (0)
Comment