Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 328 - Chương 328 - Khắc Tinh Của Tội Phạm 4

Chương 328 - Khắc tinh của tội phạm 4
Chương 328 - Khắc tinh của tội phạm 4

Chương 328: Khắc tinh của tội phạm 4

Ba người rơi nước mắt, chỉ hận không thể lập tức vòng về trộm thứ gì đó từ nhà Clara.

Kết quả chính là không chỉ hai người Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di về cục cảnh sát mà ngay cả Tam Phúc, Gary và Lưu Gia Minh cũng theo về hết.

Du Triệu Hoa cũng đang tăng ca nhìn thấy năm người này, không nhịn được mà cảm thán một tiếng “đã định trước đều ế hết,” rồi mới đi ngang qua vai rời đi với vẻ mệt mỏi.

“…” Năm người.

Trên đường tới bộ phận giám định đựng vật chứng, mọi người thuận miệng nói về vụ án.

“Tôi thấy Clara không thoát được đâu, chứng cứ để lại cả đống, cho dù có giả bộ cỡ nào cũng không thể trốn được lưới pháp luật?” Lưu Gia Minh nói.

“Cậu cảm thấy Clara chính là hung thủ?” Tam Phúc quay đầu hỏi.

“Cái này có gì phải cảm thấy với chẳng không cảm thấy, rõ rành rành rồi mà.” Lưu Gia Minh nói một cách vô cùng tự tin.

“…” Ngược lại Tam Phúc lại hơi do dự.

Toàn bộ vật chứng đều chỉ hướng rõ ràng rằng Clara là hung thủ, nhưng phán đoán của mình lại có hơi trái ngược, anh ta nghĩ ngợi một lát rồi mới thở dài nói: “Quả nhiên thợ săn thành công nhất thường sẽ xuất hiện trong thân phận con mồi. Clara này trông có vẻ bình thường không có gì kỳ lạ nhưng xem chừng cũng là một thợ săn thâm tàng bất khả lộ đây.”

“Con người rất biết nói dối, Clara ở trước mặt khách của mình cho dù có chán ghét đối phương bao nhiêu cũng sẽ diễn ra sự yêu mến và tôn sùng, cho dù có ghê tởm mấy người đàn ông đó cỡ nào cũng phải thể hiện sự cao trào và vui vẻ. Ở trong môi trường như vậy vài năm, cho dù có là người chất phác nhất cũng học được cách diễn xuất thôi.” Gary cũng phát biểu ý kiến của mình.

“Đúng vậy, xử án thì phải dựa vào bằng chứng mà nói chuyện, tất cả đều chỉ hướng về Clara, cho dù thoạt nhìn không có khả năng đi chăng nữa vậy đó cũng chỉ có thể là đáp án duy nhất.” Lưu Gia Minh ra sức gật đầu.

“Chúng ta đều nói một bằng chứng về môi trường hữu dụng hơn mười nhân chứng, chính là có ý tứ này đi.”

“Bằng chứng không biết nói dối nhưng con người thì có.”

Dịch Gia Di nghe được câu này, trong lòng lặng lẽ nói: Đúng vậy, con người biết nói dối, nếu bằng chứng là do người cố tình để lại vậy bằng chứng này đang nói dối thay cho con người.

“Đúng vậy.” Tam Phúc gật đầu, cuối cùng cũng giãy ra khỏi do dự, vừa cười vừa gật đầu: “Ở trước mặt vật chứng và chứng cứ, toàn bộ chân tướng đều sẽ hiện lên trên mặt nước.”

“Nhưng dựa vào mấy bằng chứng này giao vụ án cho sở tư pháp chắc hẳn vẫn hơi khó đấy.” Lưu Gia Minh nhìn về phía Phương Trấn Nhạc đang xử lý vật chứng ở trước mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Với phong cách của anh Nhạc chắc chắn phải nắm được khẩu cung của Clara, khiến vụ án này hoàn toàn không còn khuyết điểm, không còn khả năng bị bác bỏ mới đệ án lên.”

“Đúng, bằng không dựa theo tinh thần của luật pháp, nếu điểm đáng ngờ có lợi đối với bị cáo vậy kết quả của phiên tòa thực sự rất nguy hiểm.” Tam Phúc gật đầu.

Lưu Gia Minh vỗ vai anh Tam Phúc thể hiện sự tán đồng.

Đằng trước là chỗ lấy túi đựng vật chứng, Phương Trấn Nhạc gắp sợi tóc trong túi giấy ra rồi cẩn thận bỏ vào túi đựng vật chứng, Dịch Gia Di cũng lấy một tờ giấy đã gấp ra, cẩn thận mở nó, sau đó cùng đặt vào trong tủ bảo quản nhiệt độ ở phòng xét nghiệm.

Như vậy sáng mai gọi điện cho phòng giám định, nói trong tủ số mấy đặt vật chứng của vụ án nào, mời bọn họ tăng tốc xét nghiệm là được.

Làm xong tất cả, Phương Trấn Nhạc sải bước đi về phía cổng chính của cục cảnh sát, Tam Phúc nghi ngờ: “Anh Nhạc, không tăng ca sao?”

“Đã nói không tăng ca rồi, chỉ về đây đưa vật chứng thôi mà ba người các cậu cứ đòi đi theo? Làm như tôi với thám tử Dịch Gia Di sẽ ở sau lưng các cậu bàn luận về vụ án không bằng, giờ này cũng mệt muốn chết rồi, về nhà!”

“…” Ba người áy náy trong lòng vì không “trộm được” vật chứng đều thở phào nhẹ nhõm.

Hai tay trống không trở về đã đủ ngại ngùng rồi, nếu như đại ca và tiểu Thập Nhất về đây tăng ca trong khi bọn họ lại chạy về nhà ngáy khò khò vậy cũng thật không biết cố gắng.

Cũng may, anh Nhạc và Gia Di thật sự không cuồng công việc đến thế, mọi người đều có thể yên tâm về nhà ngủ.

Thế nhưng trên thực tế, khi đám người Tam Phúc đang chìm vào giấc ngủ thì Phương Trấn Nhạc lại đang đứng cạnh chiếc bảng trắng to hơn trong phòng khách nhà mình, ghi chép lại thông tin thu thập được ở nhà Clara, nhiều lần phân tích tâm lý từ biểu cảm và phản ứng mà kẻ tình nghi Clara này làm ra.

Tại sao cô ta lại nổi giận? Tại sao lại khóc?

Bình Luận (0)
Comment