Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 365 - Chương 365 - Xu Hướng Của Báo Chí 1

Chương 365 - Xu hướng của báo chí 1
Chương 365 - Xu hướng của báo chí 1

Chương 365: Xu hướng của báo chí 1

Tần Hồng Lương thật sự là một đối thủ đáng sợ, một nước cờ nào đó đi sai đều có khả năng để cô ta trốn thoát, thật sự quá hung hiểm.

Một hung thủ đã sắp xếp hai “kẻ bị tình nghi” gánh tội cho mình, một hung thủ sau khi giết một người còn bình tĩnh dọn dẹp toàn bộ căn nhà.

Phương Trấn Nhạc sắp xếp các thủ tục tiếp theo, khi trở về văn phòng tổ B từ văn phòng của Khưu Tố San, anh liếc mắt nhìn các thám tử cấp dưới, lần lượt nói “đã vất vả rồi” với từng người một.

Mọi người vô cùng biết ơn, Lưu Gia Minh thậm chí còn đi qua ôm Phương Trấn Nhạc.

Dày vò nhiều ngày như thế, trong lòng mọi người đều đè nén cảm xúc, chẳng ai dễ chịu cả. Nhưng một khắc này, vụ án kết thúc rồi, bọn họ mới thấy nhẹ nhõm hơn.

Phương Trấn Nhạc vỗ lên vai Lưu Gia Minh, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, vừa định mở miệng khen cô đã thay đổi người bị tình nghi thành Tần Hồng Lương, lại dậy sớm nằm vùng ở hiện trường hung án để tìm nhân chứng, nhưng còn chưa đợi anh lên tiếng thì Tam Phúc đã giành trước: “Cũng may có Thập Nhất vẫn luôn kiên trì, cố gắng phát hiện ra nhiều manh mối, mỗi một bước ngoặt trong vụ án đều nhờ có cô.”

“Đúng vậy, chị Thập Nhất, chị mạnh quá đi.” Lưu Gia Minh vẫn dựa vào người Phương Trấn Nhạc, quay đầu lại không nhịn được mà phụ họa.

“Chị Thập Nhất đã vất vả rồi!” Gary cũng học theo bộ dáng của Lưu Gia Minh, gọi Dịch Gia Di là “chị Thập Nhất.”

Chú Cửu cười ha ha, vỗ lên vai Dịch Gia Di, chẳng hiểu sao lại kéo cô tới trước tượng Quan Công bái lạy.

Phương Trấn Nhạc đột nhiên phát hiện ra mình muốn khen Dịch Gia Di một chút lại không giành được suất, cần phải xếp hàng.

Anh lắc đầu cười, duỗi thắt lưng một cái, đợi chú Cửu và Dịch Gia Di bái Quan Công xong mới mở miệng nói: “Buổi tối tới Dịch Ký ăn một bữa ngon đi, mấy ngày nay không có tâm trạng ăn uống, cũng không biết có vị gì, mọi người đều gầy cả đi rồi.”

“Được chứ!” Tam Phúc lập tức giơ tay tỏ vẻ đồng ý.

Phương Trấn Nhạc gật đầu, quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, đối phương lập tức hiểu ra ý của anh, quay người đi tìm điện thoại gọi cho anh cả đặt món.

Phương Trấn Nhạc nhìn bóng lưng đứng bên bàn làm việc gọi điện rồi lại nhìn các thám tử khác trong phòng, bả vai vẫn luôn nặng nề dường như đột nhiên nhẹ đi.

Ở tổ B nhiều năm như thế nhưng anh vẫn chưa yên tâm về mấy đứa trẻ này.

Gia Minh vẫn còn hơi trẻ con, người khác nói gì thì là cái đó, tính cách quá tốt lại rất ham chơi, cần người dẫn dắt, cần người che chở, còn cần người dạy dỗ.

Gary là một tên đầu gỗ, kêu anh ta đi hứng đạn thì anh ta cũng dám, hôm nói cơn bão ập vào biển, anh ta còn cởi áo khoác nhảy xuống, đứa trẻ như thế rơi vào trong tay một tổ trưởng tim to đắc ý cũng không biết có thể trông chừng một đường bình an trưởng thành hay không.

Chú Cửu đã lớn tuổi, tuy rằng có đầu óc và đủ bình tĩnh nhưng cũng không chạy được, lại không dễ phục người khác, nếu đột nhiên có một tổ trưởng ở trên trời nhảy xuống… chú Cửu cũng quá biết bằng mặt mà không bằng lòng. Như vậy sẽ khiến vị tổ trưởng đó không thoải mái, sẽ luôn gây sức ép cho mọi người, cũng khiến người không yên tâm nốt.

Tam Phúc thì sao, vừa liều vừa có suy nghĩ, nhưng cũng là con dã thú khó thuần phục hở tí là nhe răng. Lúc trước, Phương Trấn Nhạc từng nhìn thấy bộ dáng kiên trì với suy nghĩ của mình, cùng trưởng quan ban đầu đối nghịch của Tam Phúc, anh ta gân cổ lên như muốn ăn thịt người. Nếu anh không kéo anh ta về tổ B, nói không chừng đã bị phái đi làm tướng quân tuần tra phố rồi.

Một nhóm người như vậy khiến anh không buông được mà đi làm giám sát, cho dù người đi rồi thì trong lúc nhất thời tim cũng không thoát ra ngay được.

Chẳng ai ngờ được đột nhiên ông trời tặng một nữ cảnh sát thần kỳ đến trước mặt anh, lúc đầu anh chỉ coi cô là một người có trực giác hơn người mà thôi, nhưng ai có thể ngờ được bất ngờ càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng lớn.

Trong vụ án này, anh vẫn luôn quan sát Dịch Gia Di, có thể không nhúng tay vào thì không nhúng tay, có thể không mở miệng thì sẽ không mở miệng. Vậy mà cô cũng có thể chủ động xử lý được rất nhiều tiết điểm quan trọng trong quá trình điều tra phá án, không đợi anh mở miệng đã đứng thẳng người bày tỏ suy nghĩ của mình, vạch kế hoạch đường đi tốt, dẫn dắt tất cả mọi người tiến lên.

Cô làm rất tốt, vượt xa suy nghĩ của anh.

Bình Luận (0)
Comment