Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 366 - Chương 366 - Xu Hướng Của Báo Chí 2

Chương 366 - Xu hướng của báo chí 2
Chương 366 - Xu hướng của báo chí 2

Chương 366: Xu hướng của báo chí 2

Hơn nữa, tất cả mọi người đều nhìn thấy năng lực của cô, cũng cảm giác được khả năng dẫn dắt của cô.

Anh đã quá quen với một đám đàn ông này rồi, phản ứng hiện tại của bọn họ đã chứng tỏ bọn họ tiếp nhận Dịch Gia Di, có lẽ vẫn còn quá trình ma sát nữa, nhưng đây đã là cục diện tốt đẹp mà anh gần như không dám hy vọng rồi.

Tiểu Thập Nhất cũng thật lợi hại, tốc độ thuần hóa mấy người này nhanh đến mức đuổi kịp anh của năm đó, ha ha.

Tổ trưởng Phương nhếch khóe miệng cười trộm, vừa vặn bị Dịch Gia Di bắt được.

Cô trông thấy Phương Trấn Nhạc cúi đầu còn cười một mình, nhìn chằm chằm mấy giây rồi mới mở miệng nói: “Anh Nhạc, tôi đã hẹn xong với anh cả tôi rồi. Buổi tối có thịt cừu hầm, vào thu rồi, mọi người cùng nhau bồi bổ và làm nóng người một chút.

Anh ấy mua nguyên con cừu nhỏ, nầm cừu thì hầm, sườn cừu nấu canh, lòng cừu thì nấu mì, đùi cừu còn có thể nướng…

“Còn có cá tươi với thịt cừu, nấu canh cá trích đến khi nước trắng, thịt cá ninh nhừ rồi lọc bỏ xương cá, sau đó đổ vào trong nồi nấu chung với sườn cừu đã trần nước sôi. Lại bọc một vòng quanh nồi lớn, đun trên bốn tiếng, đợi chúng ta loại bỏ cái lạnh mùa thu trên người, lúc tiến vào Dịch Ký có thể được mùi thơm canh cừu tươi ngon nhất bao quanh, rùng mình một cái trong hơi ấm của canh nóng nghi ngút khói…”

“Đừng nói nữa! Còn nói nữa bây giờ tôi sẽ trốn làm đi ăn cơm đó! Xuýt…!” Lưu Gia Minh ôm miệng, nước miếng của cậu ta!

“Chị Thập Nhất, không làm thám tử thì có thể đi làm nhà ẩm thẩm được đó, quá biết miêu tả rồi.” Gary vò đầu, không có lòng nào làm việc nữa.

“Anh Nhạc, mau! Còn công việc gì nữa mau giao cho tôi! Tôi sẽ lập tức đi làm ngay, tranh thủ làm cho xong, buổi tối tan làm tuyệt đối không thể tăng ca!” Tam Phúc cũng hùa theo.

Mọi người bật cười ha ha, quả nhiên tinh thần của con người tốt rồi thì cảm xúc gì cũng tới, muốn ăn muốn uống, làm gì cũng cảm thấy có hương có vị trong đầu.

Sau đó bận rộn, mọi người đều mang theo mong đợi mà làm việc, trong đầu người nào cũng không ngừng hiện lên suy nghĩ “làm xong rồi có thể ăn thịt cừu,” cuối cùng đợi đến lúc tan làm, người nào cũng gần như chạy vụt ra ngoài.

Cảm ơn hôm nay không có vụ án mới, cảm ơn thế giới hòa bình.

Khi sáu người nối đuôi nhau bước nhanh ra khỏi cục cảnh sát thì đột nhiên Clara chạy ra ngoài.

Cô ta ngoại trừ ăn cơm với ngủ ra thì đều ngồi đợi ở sảnh báo án của cục cảnh sát, cứ qua một lúc sẽ đi nghe ngóng vụ án này, thi thoảng còn muốn xin đối phương gọi điện cho tổ trọng án B.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan làm, cô ta rốt cuộc cũng chặn được các thám tử, vì quen mặt Tam Phúc đã thẩm vấn mình nhất nên cô ta lập tức lao tới, vừa mở miệng đã hỏi: “Tần Hồng Lương khai rồi sao?”

Tam Phúc bị cô ta dọa sợ hết hồn, nhận ra người này mới đáp: “Khai rồi, cô cũng về nghỉ ngơi đi, giờ này cũng nên ăn cơm rồi.”

“Thật sao?” Clara vỗ mạnh tay một cái, hốc mắt lập tức đỏ hoe: “Bắt được rồi… bắt được rồi, cán bộ, vậy manh mối mà tôi cung cấp, còn có đôi găng tay đó có tác dụng không?”

Tam Phúc và Clara đối diện vài giây, dường như đọc hiểu khao khát trong mắt cô ta nên gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, nó mang tới tác dụng mấu chốt.”

Clara hé môi muốn nói một câu cảm ơn hoặc là hai câu “cũng may mà có tôi nên hung thủ giết Mỹ Ni mới có thể bị bắt nhanh như vậy” nhưng giọng nói còn chưa phát ra thì miệng đã mếu máo, cảm xúc đã không khống chế được.

Ngay sau đó, người cũng khóc nức nở không nói được thành lời.

Tam Phúc thở dài, vỗ lên bả vai của Clara, cũng không biết nên an ủi thế nào nữa.

Anh ta thà rằng lên núi đao xuống biển lửa bắt hung thủ cũng không muốn làm loại công việc giao tiếp với bạn thân nạn nhân, thật sự không làm được.

Dịch Gia Di đã đi đến cổng cục cảnh sát nhìn thấy bộ dáng của Tam Phúc và Clara, cô mím môi, lại vòng về.

Cô đối diện với anh Tam Phúc, gật đầu rồi giúp anh Tam Phúc giải vây.

Đợi khu vực bên này chỉ có hai người, Dịch Gia Di mới mở miệng nói: “Clara, ngày mai tôi sẽ đích thân tới nhà Triệu Mỹ Ni thông báo cho cha mẹ cô ấy tới nhận xác, cô có muốn đi cùng tôi không?”

Clara vốn còn đang đau khổ, đột nhiên nghe được còn có chuyện có thể làm cho Triệu Mỹ Ni, lập tức lau nước mắt, gật đầu nói: “Có, madam, mấy giờ cô xuất phát?”

Bình Luận (0)
Comment