Chương 367: Xu hướng của báo chí 3
“Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho cô, cô ở nhà đợi tôi nhé.” Dịch Gia Di vỗ lên vai cô ta, liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường cục cảnh sát, bảo với giọng dịu dàng: “Về nhà ăn cơm đi, sau đó ngủ một giấc thật no, buổi tối đại khái sẽ có mưa, phải kịp xuất phát trước khi trời mưa.”
“Tôi biết rồi, madam.” Clara gật đầu, theo Dịch Gia Di bước ra khỏi cục cảnh sát.
Khi mỗi người một ngả, đột nhiên cô ta kéo Dịch Gia Di lại: “Cảm ơn các cảnh sát đã giúp tôi rửa sạch hiềm nghi.”
“Tôi biết rồi.” Dịch Gia Di gật đầu, sải bước đi tới ven đường.
Cửa xe Jeep đợi đã lâu bị đẩy ra, Lưu Gia Minh thò đầu giục: “Nhanh lên, thịt cừu hầm đã sốt ruột lắm rồi.”
Dịch Gia Di cười ha ha, cúi người lập tức bị xe Jeep nuốt chửng vào bụng, đưa cô thẳng đến quê hương ngọt ngào của cá tươi và thịt cừu.
…
Ngày hôm sau, tin tức báo chí lại kéo nhau chuyển hướng
Tần Hồng Lương hôm qua vừa vô tội vừa đáng thương, hôm nay lại kỳ lạ biến thành ma nữ giết người.
Nữ cảnh sát mua danh trục lợi hôm qua, đến hôm nay cũng biến thành nữ hiệp chính nghĩa.
Mấy tờ báo hôm qua còn thề thốt khăng khăng chống lưng cho Tần Hồng Lương, hôm nay đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không còn nhắc đến chuyện hôm qua nữa mà lo biết bài văn mới trên mặt báo lớn:
Ma nữ Tần Hồng Lương không địch lại được chính nghĩa, bó tay quy hàng, gào khóc thảm thiết hoàn toàn mất đi tác phong. Cô ta không chỉ vô nhân tính giết hại bạn bè mà còn mưu đồ vu oan giá họa cho bạn cùng phòng, càng lừa báo chí sỉ nhục nữ cảnh sát chính nghĩa Dịch Gia Di, lòng dạ rắn rết, tội không thể tha.
Dịch Gia Di cuộn tờ báo lại, liếc mắt nhìn một cái rồi cười nhạt, thuận tay ném qua một bên với vẻ dửng dưng hờ hững.
Mà cách đó mấy cây, trong văn phòng của tổng biên công ty báo chí hôm qua còn viết lời nói xấu Dịch Gia Di, hai vị chủ biên đang ngồi trước mặt tổng biên báo cáo về lượng tiêu thụ báo chí hôm nay.
“Lượng tiêu thụ giảm mạnh, bộ phận thị trường đã điều tra nghiên cứu sơ qua, nói hôm qua chúng ta ăn nói lung tung bôi nhọ nữ cảnh sát thiện xạ, là tờ báo vô lương tâm nên mọi người đều từ chối mua. Còn có người nói dù sao cũng là tờ báo nói láo, mua đọc cũng chỉ tổ lãng phí thời gian.” Chủ biên Tiểu Hồ Tử vì nóng vội mà không chau chuốt câu chữ bao nhiêu, nói huỵch toẹt ra.
Quả nhiên sắc mặt của tổng biên trở nên khó coi.
Một vị chủ biên mặt trắng khác vội vàng ngắt lời: “Tờ báo có lượng tiêu thụ cao nhất hôm nay hình như là nhật báo Cam Xanh, nghe nói là phóng viên Nhiếp Uy Ngôn kia đã chiếm dùng cột chuyên mục, viết câu chuyện về cảnh sát Dịch.
Tôi đã đọc rồi, nói gì mà từ nhỏ đã chịu khó, mất cha mất mẹ từ khi còn nhỏ, cùng anh trai và em trai em gái trưởng thành, rất vất vả.
Tuy rằng bần hàn nhưng chí hướng cao xa, dần dần lớn thành khắc tinh của tội phạm không sợ hung thủ.
Nhiếp Uy Ngôn này bắt đầu viết từ khi cảnh sát Dịch còn chưa vào tổ trọng án, lối viết trầm bổng không câu nệ, quả nhiên đã tâng bốc cảnh sát lên tận trời, cứ như nữ hiệp tiên nữ vậy.
Số báo hôm nay lập tức bán hết veo, tờ báo Cam Xanh tạm thời mở thêm vài máy, in thêm ba mươi phần trăm lượng đưa vào thị trường và cũng bán hết sạch. Nghe nói bán ở Thâm Thủy Phụ là khoa trương nhất, báo vừa mới đưa đến sạp báo chỉ chớp mắt cái đã hết sạch. Có người muốn đọc chuyện xưa của cảnh sát Dịch mà chạy mấy ngày đến sạp báo nhưng đều không mua được, giày cũng chạy bục cả ra mà vẫn chỉ có thể tay trắng trở về, rất thảm.
Bây giờ nhật báo Cam Xanh đang cân nhắc cho ra số báo đặc biệt về cảnh sát đầu tiên, chuyên kể về sự tích anh hùng của mấy vị thần thám, chuyện xưa của Dịch Gia Di trên số báo thường hôm nay cũng sẽ được đưa vào.”
“Phóng viên Nhiếp này rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm, chắc chắn là bộ phận quan hệ công chúng của cục cảnh sát đã rào ý cho, bằng không làm sao nhanh như vậy đã có thể cho ra bài văn chi tiết được như thế?” Tổng biên nhíu mày, vỗ bàn nôn nóng dạy dỗ người: “Kêu các anh chạy đến bộ phận quan hệ công chúng nhiều hơn, nhưng các anh người nào mông cũng như đeo quả cân không nhúc nhích nổi. Bây giờ thì sao hả? Báo nát đến mức sạp báo cũng không bán nổi. Người ta coi thành tặng phẩm, anh mua nhật báo Cam Xanh thì tặng báo của chúng ta mà công dân cũng chẳng thèm. Các anh nói phải làm sao bây giờ hả? Hôm trước tôi đã nói thế nào? Đăng bài về vụ án không thể chỉ cân nhắc đến việc thu hút người đọc được.