Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 368 - Chương 368 - Xu Hướng Của Báo Chí 4

Chương 368 - Xu hướng của báo chí 4
Chương 368 - Xu hướng của báo chí 4

Chương 368: Xu hướng của báo chí 4

Người ta là cứu tinh chính nghĩa anh dũng phá án, cứ cố tình bị các người nói thành mua danh trục lợi.

Cảnh sát Dịch này đã lên báo bao nhiêu lần rồi? Hả? Vừa nhìn đã biết có bối cảnh, có tiếng nói, sao các anh lại ăn hại như vậy, muốn rước xui xẻo của người ta sao?

Không nhớ lần đầu tiên cô ta lên báo được gọi là gì sao?

Nữ cảnh sát phúc tinh!

Bây giờ thì hay rồi, các người chọc vào nữ cảnh sát phúc tinh, tự biến mình thành cái gì?

Xui tinh! Xui trong xui xẻo ấy!”

Chỉ vì cái lợi trước mắt!

Đồ não heo!

Tổng biên càng chửi càng tức, giống như muốn băm vằm hai đại tướng ra.

Hai vị chủ biên cúi đầu cụp mắt, không dám thở mạnh cái nào.

Chỉ hối hận lẽ ra không nên nghe lời tên hung thủ đó, mua cái thứ thông tin độc nhất gì đó mà cô ta bảo.

Thật hận!

Bạn đã từng bị người coi thường chưa?

Có lẽ mỗi một người đều từng có lúc che giấu, có thể không cần phải coi thường, mà chỉ cần khi nhìn bạn không cười là bạn đã cảm thấy tim bị thương nặng rồi.

Clara chính là một người yếu đuối, cô ta thường xuyên để ý đến ánh mắt của người khác, vừa nhạy cảm vừa nóng nảy.

Cái tính nóng nảy của cô ta vượt xa cấp bậc mà cô ta đang ở, và vượt xa cả dục vọng tồn tại của mình.

Một khi bước vào trong ranh giới “như vậy có thể kiếm được rất nhiều tiền” sẽ rất khó nhảy ra khỏi cái hố đã dần quen thuộc, không chịu được khổ, lại không có cơ hội tích lũy các kỹ năng có thể thay đổi bản thân khác, vòng tuần hoàn lặp lại ngày qua ngày có khả năng sẽ phải đi đến chết như vậy.

Bọn họ bị gọi thành người vừa đáng thương lại vừa đáng hận, dường như có cơ hội lựa chọn, lại dường như chỉ là một giọt nước nhỏ bé nhất dưới sóng triều của xã hội, vì còn một vài giá trị lợi dụng nên bị đẩy tới đẩy lui.

Clara không thể nào hiểu được vận mệnh của mình, cô ta cũng không cân nhắc đến mấy thứ này, ở trong đầu cô ta, sống và những cảm xúc nhỏ nhặt đó đại khái chính là tất cả.

Sáng sớm hôm ấy, cô ta nghĩ đến thân phận của mình, cũng nghĩ đến lòng tự trọng mong manh của mình.

Vì đủ các loại nguyên nhân mà cô ta đã chọn một bộ quần áo có thể diện nhất của mình, không hở hang, chất liệu cũng rất tốt và sạch sẽ mặc lên người, lại nghiêm túc chải tóc gọn gàng.

Nghĩ đến nữ cảnh sát Dịch Gia Di vừa ngầu vừa dịu dàng đó, nhìn thấy bộ dáng đối phương buộc tóc đuôi ngựa trông thật tiêu sái và xinh đẹp trên tờ báo cũ vẫn còn để trong nhà đó, cô ta cũng buộc mái tóc dài màu nâu đỏ lên, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.

Cảm thấy mình đã ổn thỏa rồi, cô ta mới đi đôi giày đế bằng ra khỏi cửa.

Trên thực tế cô ta vẫn chưa nhận được cuộc gọi của nữ cảnh sát, cô ta chỉ lo lắng nếu mình ở nhà đợi điện thoại rồi lại chạy đến cục cảnh sát sẽ tốn rất nhiều thời gian, còn không bằng dứt khoát tới cục cảnh sát đợi, cảnh sát Dịch làm xong mấy công việc khác sẽ đi gặp người nhà của Triệu Mỹ Ni, bọn họ có thể xuất phát từ cục cảnh sát, thế tiện hơn bao nhiêu.

Clara ngồi trên băng ghế, nhìn cái cây vẹo cổ bên ngoài cửa sổ sảnh báo án của cục cảnh sát bị gió thổi nghiêng ngả.

Dưới không khí lạnh, cho dù là cây sẽ không rụng lá cũng rút đi màu xanh mà đổi sắc sang màu cam đỏ…

Đợi gần đến mười một giờ, Clara mới cùng Dịch Gia Di ngồi lên xe buýt, lắc lư đi đến xóm nhà lều ở vịnh.

“Cô chuẩn bị sẵn tâm lý đi, mối quan hệ giữa cha mẹ của Triệu Mỹ Ni và cô ấy rất kém, lần trước chúng tôi đi gặp bọn họ đã ăn ngay cái ván cửa vào mặt.” Dịch Gia Di ngồi dựa vào cửa sổ, mặc áo khoác sơ mi kẻ caro dày của mình, vừa nói chuyện với Clara vừa khịt mũi.

“Tôi biết mà madam, Mỹ Ni từng kể với tôi rồi, cha mẹ cô ấy đã đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy.”

Dịch Gia Di gật đầu, Trong khẩu cung của Clara mà anh Tam Phúc đã ghi chép quả thật có nhắc đến mấy chuyện này.

“Cô yên tâm đi, madam, cho dù cha mẹ của Mỹ Ni không mở cửa, tôi gõ cũng phải gõ cho ra bằng được, đá cũng phải đá mở được. Tôi biết thám tử các cô làm việc phải văn minh nhưng tôi không sợ.” Clara nói rồi đột nhiên vỗ ngực hai cái, vỗ mạnh đến mức ngực hơi rung lên, sau đó tiếp tục nói một cách khí phách: “Tôi chắc chắn sẽ khiến bọn họ đi theo cô về cục cảnh sát và đưa Mỹ Ni về, tuyệt đối không khiến madam khó xử.”

Bình Luận (0)
Comment