Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 369 - Chương 369 - Chính Nghĩa Đáng Kiêu Ngạo 1

Chương 369 - Chính nghĩa đáng kiêu ngạo 1
Chương 369 - Chính nghĩa đáng kiêu ngạo 1

Chương 369: Chính nghĩa đáng kiêu ngạo 1

“Được, cảm ơn cô.” Dịch Gia Di không nhịn được mà nhếch khóe môi, tuy rằng lúc lấy ghi chép, rất nhiều người ở Đại Mỹ Viện đều nói tính cách của Clara rất xấu, nhưng đồng thời mấy người đó cũng vừa yêu vừa hận cô ta, Dịch Gia Di coi như cũng đã hiểu rồi.

Trên người cô gái này có một sức mạnh dứt khoát quyết đoán, giống một vài chị đại trong phim Hồng Kông mà Dịch Gia Di đã xem khi còn nhỏ vậy.

Khi đến nhà lều của nhà họ Triệu cũng đã gần trưa, hai người nối đuôi nhau bước lên con đường đất.

Lúc gõ cửa, Dịch Gia Di cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sau khi trao đổi với mẹ Triệu, trong lòng vẫn buồn bã.

Sau khi mẹ Triệu mở cửa vẫn là gương mặt lạnh nhạt đó, nghe thấy hung thủ giết Triệu Mỹ Ni đã bị bắt, mẹ Triệu chỉ lạnh nhạt “ừm” một tiếng.

Dịch Gia Di nói bây giờ người nhà của Triệu Mỹ Ni có thể mang thi thể của cô ta rời đi, mẹ Triệu dừng vài giây, quả quyết nói: “Chúng tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với cô ta rồi, mong phía cảnh sát xử lý, đưa đến bệnh viện cho khoa giải phẫu dùng hay là thiêu cũng không cần thông báo cho chúng tôi.”

Sau đó, không đợi Dịch Gia Di và Clara phản ứng, mẹ Triệu đóng rầm cửa lại.

“Này!” Clara lấy lại bình tĩnh muốn chặn, suýt chút nữa thì kẹp tay.

Dịch Gia Di nhìn ván cửa trước mặt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Clara với vẻ mong đợi.

Thế nhưng hành động đá cửa hoặc đập cửa mà Clara đã nói cũng không hề xảy ra, cô gái mạnh mẽ vừa rồi đang ôm mặt, lặng lẽ khóc thút thít.

“…” Dịch Gia Di.

Cô vừa mới nghĩ có nên an ủi Clara không thì cô gái đã dùng ống tay áo lau vội nước mắt, đối diện với ván cửa lớn tiếng mở miệng: “Trước khi Mỹ Ni chết muốn mở hàng cá viên, các người có biết không?

Cô ấy biết mình không nghe lời cha mẹ là đi sai đường, nhưng cô ấy cũng không biết gì cả, chỉ biết lúc nhỏ mẹ từng dạy cô ấy làm mấy món ăn vặt như cá viên. Cô ấy nói với tôi, cá viên mà mẹ làm lúc nhỏ là ngon nhất, một lần cô ấy có thể ăn mười sáu viên, còn ăn nhiều hơn cả chị gái. Lần nào cũng ăn no căng tròn cả bụng, còn muốn ngồi trong lòng mẹ, đòi mẹ xoa bụng cho, xoa đến khi ợ mới thôi…

Mỹ Ni còn nói, mười mấy căn nhà lều hàng xóm bên vịnh đều biết làm cá viên nhưng chỉ có cá viên mẹ làm là ngon nhất, vì mẹ có phương pháp bí mật, chỉ dạy cho mỗi cô ấy.

Cô ấy gom được rất nhiều tiền, mở một cửa hàng cá viên nhỏ chắc chắn có thể kiếm được tiền, đến khi đó cha sẽ không cảm thấy mất mặt nữa, mẹ cũng sẽ cho cô ấy vào cửa.

Cô ấy nói với tôi rất nhiều chuyện lúc nhỏ, Mỹ Ni thật sự rất nhớ cha mẹ mình.”

Clara vừa kể vừa nghẹn ngào, Dịch Gia Di đứng ở bên cạnh cũng đỏ hoe mắt.

Trong lúc Clara kể chuyện, dường như cô nghe thấy tiếng nức nở bên trong cánh cửa, không biết có phải nghe nhầm tiếng sóng biển hay tiếng gió biển hay không.

“Tôi sẽ theo cảnh sát về cục cảnh sát và đưa Mỹ Ni đi hỏa táng, sau đó tôi sẽ đặt tro cốt ở cửa, muốn ném hay là muốn nhận còn tùy vào các người có muốn cho Mỹ Ni cơ hội hay không.” Clara lớn tiếng nói với bên trong cửa xong, lại quay đầu lau khóe mắt, thấp giọng nói với Dịch Gia Di: “Madam, chúng ta đi thôi.”

Dịch Gia Di quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cửa gỗ đóng chặt, sau đó gật đầu.

Cô giúp Clara làm thủ tục giao nhận, khi về đến văn phòng, Phương Trấn Nhạc vừa vặn lấy hàng chuyển phát nhanh từ quầy tiếp tân về.

“Anh Nhạc, hàng của ai vậy?” Lưu Gia Minh thò đầu tới hỏi.

“Của mẹ tôi.” Phương Trấn Nhạc đã rất lâu rồi chưa về nhà, người nhà nhiều lần giục không được, tới chỗ anh ở lại luôn không thấy người đâu nên chỉ đành gửi đồ đến cục cảnh sát của anh.

“Oa, mẹ mình hả, mẹ gửi hàng gì vậy? Mở ra xem đi anh?” Lưu Gia Minh thò đầu vào sâu hơn.

“Gọi bà nội.” Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn Lưu Gia Minh, giảm vai vế của đối phương xuống.

“Khà khà.” Lưu Gia Minh xoa mũi, lúc này vẫn chưa ăn, kêu anh ta gọi cha cũng không gọi ra được.

Sau khi Phương Trấn Nhạc gỡ bọc hàng phát hiện ra là một chiếc hộp nhỏ vuông vức, bên trên có một tờ giấy.

Lưu Gia Minh thò cái đầu không to không nhỏ tới nhìn, thấy Phương Trấn Nhạc không ngăn cản, dứt khoát đọc thành tiếng: “Cảm ơn nữ cảnh sát đã cứu mạng con đó, đây là quà mẹ với cha con chuẩn bị.”

Bình Luận (0)
Comment