Chương 370: Chính nghĩa đáng kiêu ngạo 2
“Á, là quà cho Thập Nhất sao?” Tam Phúc nghe thấy nói là người cứu mạng anh Nhạc, vậy chẳng phải chính là cảnh sát Dịch Gia Di đã nổ súng bắn chết Diệp Vĩnh Càn trong vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim sao?
“Hả?” Dịch Gia Di vốn còn đang thở dài vì chuyện của Triệu Mỹ Ni lập tức bị chuyển lực chú ý, cũng đi tới bên cạnh Phương Trấn Nhạc: “Là gì vậy anh Nhạc?”
Chú Cửu ngồi ở ghế của mình uống trà cũng bưng tách trà nhỏ, chậm rãi đi qua.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phương Trấn Nhạc lấy hộp nhỏ ra, chuyển tay đưa cho Dịch Gia Di với vẻ không để ý: “Là quà của cô, cô tự xem đi.”
Dịch Gia Di đối diện tầm nhìn với Phương Trấn Nhạc, thấy anh mỉm cười cũng không khách sáo nữa.
Sau khi nhận qua, cô ngồi lên ghế, hắng giọng rồi thông báo: “Tôi chuẩn bị mở nhé.”
“Nhanh đi.” Lưu Gia Minh vừa cười vừa giục: “Sao còn định thừa nước đục thả câu thế chứ!”
Dịch Gia Di cười hì hì, sảng khoái mở hộp quà, trong hộp nhung tinh tế lặng lẽ đặt một sợi dây chuyền bằng ngọc bích màu xanh thẫm được khắc thành hình như ý.
Dưới ánh sáng, trên viên ngọc tỏa ra ánh sáng dịu dàng, trông vô cùng đẹp mắt.
Dịch Gia Di thò đầu qua, hỏi với vẻ hơi lo sợ: “Có phải cái dây này đắt lắm không anh Nhạc?”
“Tóm lại cũng không đắt bằng mạng tôi, cứ nhận đi.” Anh vơ rác ném vào trong thùng rác, thuận tay vỗ lên đầu cô, ngược lại nói: “Đồ Quý Sinh quyên góp một chiếc xe cảnh sát cho đội cảnh sát, nói là đặc biệt quyên góp cho tổ trọng án B. Madam đã đi làm biển số xe rồi, sau này chúng ta có thể lái chiếc xe đó bất cứ lúc nào. Nếu có người nào vội dùng thì gỡ đèn cảnh báo xuống, cá nhân dùng mấy lần cũng không thành vấn đề. Đây là chuyện tốt, buổi tối tới Dịch Ký ăn mừng đi?”
“Oa, Đồ Quý Sinh này hào phóng quá.” Gary xoa tay với vẻ mong đợi, mỗi lần ra ngoài đều ngồi xe của anh Nhạc, sau này có phải anh ta cũng có cơ hội sờ vào vô lăng rồi không?
“Có phải tổ B chúng ta có mỗi Thập Nhất là vẫn chưa lấy bằng lái đúng không?” Phương Trấn Nhạc đi đến trước bảng trắng, vừa lau chữ trên bảng vừa hỏi.
Dịch Gia Di vẫn còn cầm món trang sức xinh đẹp đến mức có thể khiến tất cả mọi người đều mê đắm đó bằng hai tay, đón ánh sáng nhìn, lại chắn ánh sáng nhìn, thích đến mức muốn nhảy bật dậy, đột nhiên bị điểm danh cô vội vàng quay người đứng nghiêm, nghiêm túc nói: “Đúng, thưa anh Nhạc.”
“Đi học đi?” Phương Trấn Nhạc kiến nghị.
“Yes, sir.” Dịch Gia Di vừa cao giọng đáp, vừa đeo vòng lên cổ mình.
Dây như ý màu xanh ngọc rơi vào trong cổ áo, nặng nề phủ xuống xương quai xanh, có cảm giác trơn bóng và mát lạnh.
Lấy ra chà một chút, nó dường như trở nên ấm nóng hơn, lại giấu vào trong áo chỉ còn cảm thấy trơn nhẵn, cô cách áo nắm nó, thích đến không rời tay.
Dịch Gia Di bước nhanh đến bên cạnh Phương Trấn Nhạc, nói với vẻ ngại ngùng: “Anh Nhạc, thật ra tôi không thể tính là cứu mạng anh được. Tổ trọng án chúng ta cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, canh chừng cho nhau là chuyện hiển nhiên, món quà này, tôi nhận mà thấy hơi hổ thẹn…”
Cô vẫn luôn được mọi người quan tâm, đều là thám tử, bảo vệ lưng của đối phương giúp nhau làm sao có thể tính là “ơn cứu mạng” gì đó được, đều là chuyện nên làm thôi.
Phương Trấn Nhạc quay đầu thấy Dịch Gia Di vừa ngại ngùng vừa nắm chặt mặt ngọc, anh không nhịn được cười: “Bọn họ vốn rất không đồng ý cho tôi làm nghề này. Trên tivi đều đang phát sóng kia kìa, nếu không có một phát súng đó của cô thì tôi với Tam Phúc đều chết rồi. Đây cũng là sự thật, là tâm ý của cha mẹ tôi, cô cứ yên tâm nhận đi. Nếu là tôi, đã cứu mạng tôi rồi vậy món quà này tặng cũng quá không có thành ý.”
Phương Trấn Nhạc nghiêm túc nghĩ ngợi, giang hai cánh tay ra mô tả: “Kiểu gì cũng phải tặng cái to như vậy.”
“Ha ha, to như vậy á?” Tam Phúc không nhịn được mà trêu đùa: “Thế là muốn tặng tượng Quan Công bằng ngọc sao?”
“Ừm, đúng là ý hay.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.
“Oa, anh Tam Phúc, cha mẹ anh Nhạc đã tặng quà rồi, còn của anh đâu?” Gary không nhịn được mà đùa giỡn.
“Tôi lấy thân báo đáp có được không?” Tam Phúc ưỡn ngực nhìn Dịch Gia Di: “Tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ tài cao.”
“Anh Tam Phúc, tại sao anh lại lấy oán báo ơn chứ?” Dịch Gia Di lập tức phản kháng.
“Ha ha ha ha.”
“Há há há.”
Các thám tử cười ầm lên.
“Ôi, ánh mắt của chị Thập Nhất thật cao! Đến thanh niên ưu tú như tôi đây mà cũng không thích sao?” Tam Phúc cũng không lúng túng.