Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 371 - Chương 371 - Chính Nghĩa Đáng Kiêu Ngạo 3

Chương 371 - Chính nghĩa đáng kiêu ngạo 3
Chương 371 - Chính nghĩa đáng kiêu ngạo 3

Chương 371: Chính nghĩa đáng kiêu ngạo 3

“Tôi muốn sống cả đời với sự nghiệp chính nghĩa, đàn ông làm ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tôi.” Tay phải của Dịch Gia Di vung kiếm, làm ra tư thế của nữ hiệp.

“Chậc, Thập Nhất thật ngầu, đám tội phạm thảm rồi!” Chú Cửu cũng ồn ào theo đám người trẻ tuổi.

Trong khoảng thời gian sau đó, mọi người chia việc làm công tác kết thúc vụ án thi thể trần truồng trên đường Portland, Dịch Gia Di cũng bắt tay vào cùng làm báo cáo về vụ án với Lưu Gia Minh, tổng hợp toàn bộ chứng cứ và đơn xét nghiệm.

Báo cáo xét nghiệm DNA thật sự quá lâu, vụ án đã phá xong rồi mà các thám tử vẫn chưa nhận được.

Dịch Gia Di chỉ đành tạm gác lại phần chứng cứ này, đợi đơn báo cáo đến rồi lại bổ sung sau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái đã đến giờ tan làm.

Lưu Gia Minh vô cùng tích cực, ồn ào giục đi mau đi mau, hỏi ra mới biết hóa ra cậu ta lén lút gọi điện cho Dịch Gia Đống, nói buổi tối sẽ ăn nạm cừu hầm tiếp.

Bữa tối nóng hổi đang vẫy gọi, vị giác và bụng của anh ta đều đang rất gấp.

Phương Trấn Nhạc rất chiều các thám tử nhà mình: “Tài liệu và quy trình công việc phía sau để sáng ngày mai làm tiếp, giờ tan làm đi.”

“Anh Nhạc vạn tuế!” Lưu Gia Minh tru một tiếng, cứ như con trâu xổng khỏi chuồng, giục tất cả mọi người mau ra khỏi văn phòng.

Kết thúc công việc, kết thúc công việc, tất cả mọi người đều không được phép lề mề!

Một nhóm người vui vẻ đi ra khỏi cục cảnh sát, lại thấy có rất nhiều phóng viên vây quanh ngoài cửa.

Hỏi viên cảnh sát mặc quân canh ở gần đó mới biết, hóa ra là phía Khưu Tố San đã thông qua quy trình báo cáo trước với cảnh ti, Tần Hồng Lương sẽ bị chuyển đến nhà giam để đợi hầu tòa, vừa vặn giờ này được áp giải đi.

Các phóng viên đều tới đây phỏng vấn tội phạm, sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng cho phép mấy truyền thông có tương tác khá tốt đặt vài câu hỏi.

Dịch Gia Di vừa theo mọi người ra bãi đỗ xe vừa quan sát Tần Hồng Lương cách đó vài bước đang bị truyền thông bao vây, nhưng chỉ mới một đêm chưa gặp, cô gái trẻ tuổi vênh váo hung hăng trước kìa đã mất đi toàn bộ thần thái. Dường như chỉ trong chớp mắt cô ta đã già cả đi, cả người trở nên ủ rũ chán cường, khó có thể tưởng tượng ra được ma đầu giết người khó giải quyết đã sắp đặt rất nhiều cái bẫy cho phía cảnh sát và những người khác.

“Xin hỏi tại sao cô lại giết người?”

“Xin hỏi có phải vì giành một người đàn ông không?”

“Nghe nói cô từng để lại rất nhiều manh mối cho phía cảnh sát điều tra, có phải cô cố tình khiêu khích cảnh sát không?”

Câu hỏi của các phóng viên rất đa dạng nhưng Tần Hồng Lương lại không trả lời, cô ta đứng ở đó với ánh mắt vô thần, đột nhiên lẩm bẩm: “Không ngờ xe đốt rác lại bị ngập vì mưa lớn, là ông trời muốn tôi phải nhận báo ứng nên có.”

Micro mà các phóng viên đặt bên miệng Tần Hồng Lương đã phóng to câu nói này của cô ta lên, truyền vào trong tai tất cả mọi người.

Một phóng viên lập tức truy hỏi: “Xe rác gì bị ngập nước mưa?”

“Thì xe rác đựng đôi găng tay mà tôi đã đeo khi giết người vào hôm hai mươi tám đó.” Cuối cùng Tần Hồng Lương nâng mí mắt, lắc đầu bảo: “Là tôi tính sai một nước, tôi nhận.”

“Không có xe rác bị ngập nước mưa mà ta.” Một phóng viên khác nhíu mày, mấy tin tức này bọn họ làm phóng viên đều biết, các bài báo về tình hình thiên tai trong thời gian bão, các chuyện lớn chuyện nhỏ đều đã đọc qua, ngay cả trên đường Portland có mấy chiếc thùng rác bị bão thổi đổ thì anh ta cũng đã đếm qua.

Nếu có chuyện như vậy chắc chắn sẽ không bỏ lỡ

“Không có?” Tần Hồng Lương nhíu mày.

“Không.” Một phóng viên khác có dáng người cao đứng đó cũng phụ họa, không có, thật sự không có.

Tần Hồng Lương sững sờ vài giây, đột nhiên vẻ mặt trở nên dữ tợn và vặn vẹo, cô ta cực kỳ nổi giận lớn tiếng gào lên: “Cảnh sát lừa tôi! Ha ha, tôi không hề sơ suất đắc ý! Tôi không có! Tôi không phạm lỗi, tôi không phạm lỗi, tôi không phạm lỗi! Tôi không có!”

Cô ta ngẩng đầu, giọng nói dần khàn đi, tràn ngập vẻ không cam lòng và giận dữ.

Các phóng viên lập tức giống như con mèo ngửi thấy mùi tanh nháo nhào chen lên, càng lớn tiếng giành nhau đặt câu hỏi.

Đột nhiên, không biết là ai từ trong đám người hô một tiếng “á, mấy người đó hình như là các thám tử tổ B đã phá vụ án thi thể trần truồng trên đường Portland,” ngay một giây sau, toàn bộ ống kính đều quay về hướng đám người Phương Trấn Nhạc đang đi về bãi đậu xe.

Mấy phóng viên cách đó gần nhất vội vàng lao lên, người dẫn đầu lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi sir, phía cảnh sát có sử dụng thủ đoạn đánh lừa nào để lấy được khẩu cung không?”

Bình Luận (0)
Comment