Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 372 - Chương 372 - Chính Nghĩa Đáng Kiêu Ngạo 4

Chương 372 - Chính nghĩa đáng kiêu ngạo 4
Chương 372 - Chính nghĩa đáng kiêu ngạo 4

Chương 372: Chính nghĩa đáng kiêu ngạo 4

“Xin hỏi đôi găng tay cao su mà hung thủ nói là sao vậy?”

Phương Trấn Nhạc đẩy đám người ra, đáp với vẻ mặt không thay đổi: “Không có, bản thân hung thủ làm sai chuyện, đại khái thì cảm xúc vẫn chưa ổn định, tất cả quá trình thẩm vấn của chúng tôi đều được ghi hình và ghi chép lại, chỉ khi hung thủ thừa nhận thì mới ký tên. Mong truyền thông nhất định phải công chính, đưa tin đúng sự thật, đừng để bị hung thủ gian trá dắt mũi.”

Dứt lời, anh che chở cho các thám tử, vừa chặt đứt các câu hỏi khác vừa nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây, đi về phía bãi đỗ xe.

Một nhiếp ảnh gia đứng trên xe truyền thông nhìn các thám tử đột phá vòng vây thông qua camera của mình, đột nhiên cô cảnh sát trẻ đi trong đó quay đầu nhìn về phía hung thủ.

Ánh trời chiều xuyên qua tán cây hắt lên người cô cảnh sát, vẩy lên những đốm nhỏ màu vàng, tỏa ra một vầng sáng mờ ảo quanh người cô.

Đại khái có một chùm tia sáng xuyên qua đám lá khô màu đỏ, biến thành những ngôi sao đỏ rực, dát lên bả vai của cô cảnh sát.

Cô vừa sải bước đi nhanh về phía trước vừa ngẩng đầu nhìn lại, dáng người thẳng tắp, kiêu ngạo và trang nghiêm.

Cho dù đứng giữa một đám thám tử cao lớn uy mãnh, cho dù bị một đám phóng viên vây quanh và đuổi theo thì bộ dáng quay đầu nhìn tội phạm vẫn trở thành tâm điểm của ống kính.

Toàn thân đều đang tỏa sáng, chói mắt đến vậy.

Tách tách!

Nhiếp ảnh gia không khống chế được ngón tay mà liên tiếp ấn nút.

Các thám tử tổ B ngồi lên xe Jeep, Phương Trấn Nhạc giẫm chân ga, sau khi vòng ra khỏi đám người đi lên đường chính, anh mới hỏi: “Ai nói với cô ta xe rác bị ngập nước mưa?”

“Tôi.” Tam Phúc lập tức giơ tay thừa nhận: “Lúc lấy khẩu cung cô ta có hỏi, tôi sợ cô ta biết sự thật sẽ không ngoan ngoãn phối hợp thẩm vấn nữa, nên đã nói như vậy.”

Lúc đợi đèn đỏ, Phương Trấn Nhạc quay đầu, đối diện với đôi mắt hơi lo lắng sợ mình đã nói sai lời của Tam Phúc, đột nhiên bật cười ha ha: “Làm tốt lắm.”

Tối hôm đó, tờ [Báo Nhật Nguyệt] bán chạy số một ở Hương Giang năm đó đã trả giá cao để mua được những bức ảnh lấy Dịch Gia Di làm trung tâm do nhiếp ảnh gia chụp từ trên cao.

Ở dòng đầu tiên trong bài văn này, tổng biên Tra đích thân đề câu: [Mỗi một người làm việc đều sẽ để lại dấu vết, thám tử nhạy bén nhất sẽ khiến tất cả không thể che đậy được nữa.]

Tối hôm đó, Dịch Gia Di viết lên quyển nhật ký: [Dị năng không thể trở thành bằng chứng buộc tội trước tòa, nhưng sau khi dị năng chỉ rõ phương hướng, xâu chuỗi suy luận và bằng chứng mà mọi người đã vất vả khai thác ra thì được.]

Đóng nắp bút máy, Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào một trang này, nhìn một lúc mới cầm trang cuối rồi nhẹ nhàng xé xuống.

Cô châm lửa đốt giấy trong hộp sắt nhỏ, ngửi thấy mùi khói lửa quanh người sắp tản đi…

Sáng sớm hôm sau, tại vịnh phía nam Lệ Chi Giác, cha Triệu lái con thuyền nhỏ đầy ắp trở về.

Mẹ Triệu giúp thu lưới, lọc các loại cá khác nhau chia ra sọt, cái lưng còng rõ ràng gầy yếu trong nắng mai.

Cha Triệu thả mỏ neo đỗ thuyền, sau khi tắm rửa lại cùng mẹ Triệu đi tới chợ sớm bán cá.

Trời sáng rồi, cá của bọn họ cũng bán hết sạch, thu hoạch đầy ắp một túi tiền lẻ.

Trên đường trở về, cha Triệu mua hai tờ báo.

Về đến nhà ở khu nhà thuyền, hai người già chẳng ai nói câu nào, mẹ Triệu chuẩn bị bữa sáng, sau khi cha Triệu rửa mặt ngồi bên cửa sổ mượn ánh sáng đọc báo.

Sau bữa cơm, mẹ Triệu không biết chữ mời chồng đọc giúp mình.

Sau khi đọc xong bài báo đưa tin về vụ án giết người ở đường Portland, hai tay mẹ Triệu ấn tờ báo, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên những hàng chữ vuông vức mà bà ta không nhận biết.

Hai vợ chồng già im lặng ngồi đối diện, không biết qua bao lâu, cha Triệu đứng dậy, giẫm lên chiếc ghế lấy thùng các tông to trên tủ xuống.

Thùng các tông đã hơi ẩm, rất nhiều chỗ đã mọc nấm mốc.

Bàn tay to thô ráp của ông ta phủi bụi trên thùng giấy, mở thùng ra lật tìm bên trong một lúc, lấy ra một khung ảnh cũ.

Cầm khung ảnh, ông ta dùng áo lau mặt kính là góc rìa, sau đó quay về bên cửa sổ, nhìn trái nhìn phải, đặt khung ảnh lên giá để đồ, tại vị trí hứng nắng dưới cửa sổ.

Tầm nhìn của mẹ Triệu từ đầu đến cuối đều đuổi theo người chồng bận rộn, trên gương mặt già nua và hằn đầy nếp nhăn của bà ta không nhìn ra được là vui hay giận, mà chỉ lặng lẽ quan sát.

Bình Luận (0)
Comment