Chương 387: “Địa điểm ném xác” di động 3
Tuy đổi phòng mới nhưng vẫn không có cách nào cho Gia Như một phòng riêng.
Cho dù toàn bộ căn phòng đều đã trở nên rộng rãi và sáng sủa, chúng ta còn có một thư phòng dành riêng cho việc đọc sách và học tập, trong phòng ngủ cũng tạm thời kê cho mỗi người một chiếc bàn học… nhưng chị em mình vẫn phải ngủ giường tầng.
Nhưng vẫn có bất ngờ có thể chuẩn bị, đây là sắp xếp trong khả năng cho phép của những người yêu mến em, hy vọng em sẽ thích.
Muộn thì có muộn một chút, các cô gái trẻ đều có thời kỳ thanh xuân mới có thể sở hữu giấc mơ toàn màu hồng.
Rèm cửa màu hồng, giường màu hồng, bàn học nhỏ màu hồng, tường màu hồng, màn viền ren màu trắng, còn có một đôi dép lê màu hồng có lông nữa… mong rằng bạn học thiếu nữ Dịch Gia Như đã trưởng thành vui lòng nhận cho.
Sinh nhật mười sáu tuổi, tặng em một căn phòng giấc mộng thiếu nữ.
Hy vọng ở trong căn nhà không sung túc đến vậy này, em vẫn có thể giống như một công chúa nhỏ, khỏe mạnh và vui vẻ trưởng thành.
Chị gái, anh cả và Gia Tuấn yêu em, anh Tam Phúc, anh Gia Minh, anh Gary giúp sơn tường, chị Nhân giúp chọn màn, chú Cửu giúp treo màn, anh Nhạc khen bàn học màu hồng, anh Du Triệu Hoa, anh Tony giúp chuyển đồ gia dụng…]
Khi đọc xong lá thư này, cô gái lớn Gia Như đã khóc không thành tiếng.
Người đã nói sẽ không khóc, hôm nay lại khóc đến hai lần.
…
Tại hiện trường phát hiện ra thi thể.
Phương Trấn Nhạc nhảy xuống xe Jeep, đeo thẻ công tác trước ngực, sau khi đeo găng tay mới kéo dây cảnh báo, tiến một bước vào trong.
Khung xe buýt hai tầng dưới màn đêm bị các loại đèn lớn ở xung quanh chiếu sáng choang.
Tất cả mọi người khi đi lại gần đều có thể thông qua cửa sổ xe, nhìn thấy thi thể “nhìn chằm chằm” vào bọn họ ngồi nghiêng người trên tầng hai, mặt mày trắng bệch.
Anh Đại Quang Minh đi từ trên xe xuống, vừa gỡ găng tay vừa nói: “Bây giờ không có dấu vết nào có thể khảo sát ra được, hiện trường gây án đầu tiên không phải ở đây, nạn nhân rất có khả năng là tự mình lên xe sau đó chết trên xe.”
“Tôi lên xem thử.” Hứa Quân Hào gật đầu rồi đi ngang qua vai anh Đại Quang Minh, giẫm lên bậc thềm đi lên tầng hai.
“Mau mang thi thể về cục cảnh sát đi, bộ dáng này cứ như quay phim kinh dị ấy, ai nhìn mà chịu cho nổi.” Chú Cửu bóp điếu thuốc, nghĩ đến mỗi ngày người nhà đều giục ông ta cai thuốc, do dự vài giây lại kẹp điếu thuốc lên vành tai.
Các thám tử vừa quay đầu đã nhìn thấy rất nhiều phóng viên vây quanh bên ngoài dây cảnh báo.
Phương Trấn Nhạc nhíu mày, chỉ hận không thể làm một cái lều thật bự chảng chụp lên trên xe buýt hai tầng. Bây giờ anh đã có thể tưởng tượng ra được sáng này mai các mặt báo sẽ đăng thế nào, bởi vì sức tác động của một bức ảnh như vậy thực sự quá mạnh…
Chuyển tầm nhìn từ trên người đám phóng viên này lên xe buýt hai tầng, Phương Trấn Nhạc hơi sững sờ.
Bên trong xe buýt sáng như ban ngày, nó đứng sừng sững trong trạm xe buýt tối tăm giống như thắp một cái đèn khổng lồ trên mặt đất trống tăm tối vậy.
Mà dưới cái đèn này có một bóng người cao gầy đứng đó.
Bóng người mảnh khảnh đứng trước xe buýt, ngẩng cao đầu đối diện với thi thể đang “nhìn” ra bên ngoài.
Từ xa quan sát một màn này giống như Dịch Gia Di và thi thể trong xe buýt hai tầng đang nói chuyện vậy.
Phương Trấn Nhạc quay đầu lại nhìn về phía các phóng viên, quả nhiên đám cao thủ nắm bắt khoảnh khắc đó tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ một hình ảnh như vậy, người nào cũng giơ cao máy ảnh, chụp tanh tách lia lịa vào bóng lưng của nữ cảnh sát bên ngoài xe buýt.
Anh cất bước đến phía sau Dịch Gia Di, vỗ lên vai cô: “Có phát hiện ra gì không?”
Dịch Gia Di vừa mới kết thúc việc quan sát lại dòng chảy hình ảnh, đang tùy tiện ghi các điểm mấu chốt lên quyển sổ nhỏ, đột nhiên bị vỗ cô chợt giật nảy mình. Lúc này mới ý thức được mình đã đứng đối diện với thi thể đáng sợ này lâu như vậy rồi, cô vội vàng quay người không nhìn thi thể nữa, nhưng vẫn kinh hãi cảm thấy đôi mắt đó của thi thể đang nhìn lưng mình, trong lòng vẫn căng thẳng khó chịu như cũ, cô bước một bước tới chỗ Phương Trấn Nhạc, đứng bên cạnh anh mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Quả nhiên dương khí của anh Nhạc đủ vượng, có thể áp chế bầu không khí đáng sợ dày đặc quỷ khí này.
“Không có gì, chỉ đang tưởng tượng anh ta đi lên chiếc xe buýt hai tầng này thế nào, bị thương nặng như vậy tại sao lại không báo cảnh sát, không tới bệnh viện.” Dịch Gia Di cất quyển sổ nhỏ đi, rập khuôn đi theo Phương Trấn Nhạc.