Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 388 - Chương 388 - “Địa Điểm Ném Xác” Di Động 4

Chương 388 - “Địa điểm ném xác” di động 4
Chương 388 - “Địa điểm ném xác” di động 4

Chương 388: “Địa điểm ném xác” di động 4

Sau khi mấy thám tử được phép lên xe đã bắt đầu quan sát và kiểm tra xung quanh, quả nhiên “địa điểm” di động thế này rất khó giải quyết.

Xe buýt hai tầng không ngừng chạy quanh thành phố, đón và trả tất cả mọi người, trên xe chỗ nào cũng đầy các dấu vết như dấu chân và dấu vân tay cho nên cái nào cũng vô dụng hết.

Kỹ thuật viên Davis của bộ phận giám định ở lại đây phối hợp công tác với các pháp y, thấy đám người Phương Trấn Nhạc đi qua bèn lùi lại một bước, mở miệng nói: “Sir Hứa đã kiểm tra qua túi quần và túi áo của thi thể nhưng không phát hiện ra ví tiền. Vừa rồi thông qua sự cho phép của sir Hứa, tôi đã thu thập dấu vân tay trên túi quần và túi áo. Nếu là trộm vặt lấy mất ví tiền của nạn nhân vậy có một xác suất nhất định sẽ để lại dấu vân tay, sau khi về cục cảnh sát tôi sẽ làm so sánh cặn kẽ hơn.”

“Được.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, lại hỏi: “Có thể xác định nạn nhân lên xe khi nào không?”

“Không có vé xe cũng chẳng có thẻ Bạch Tuộc, rất có khả năng đã bị trộm đi luôn rồi. Bây giờ chỉ có thể thông qua cách đăng báo để tập trung nhân chứng từ phía các công dân thôi.” Davis thở dài.

Tam Phúc đi lộp cộp lên tầng hai xe buýt, sau khi nhìn thấy Phương Trấn Nhạc lập tức báo cáo: “Đã hỏi tài xế xe buýt nhưng ông ta không có bất cứ ấn tượng gì đối với thời gian nạn nhân lên xe. Nhưng buổi trưa ông ta có đỗ xe đi ăn cơm, lúc đó trên xe không có người này. Sau đó ông ta vẫn luôn lái xe đến khi tan làm, cơm tối cũng chỉ tùy tiện gặm vài miếng bánh mì trên xe để ứng phó cho qua bữa. Chỉ có thể phán đoán nạn nhân lên xe từ khoảng sau một giờ chiều đến hai mươi ba giờ ba mươi phút tối, tạm thời cũng không có cách nào đoán ra được anh ta đã lên xe ở trạm nào.”

“Nói một tiếng với sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng, mời báo chí ngày mai đăng bài về vụ án này giúp tập trung nhân chứng một chút.” Phương Trấn Nhạc dặn dò Tam Phúc.

‘Yes, sir.” Tam Phúc nhận lệnh rồi quay người xuống xe.

Nếu có nhân chứng nhìn thấy nạn nhân lên xe vậy có khả năng xác định được thời gian lên xe và địa điểm lên xe, có lẽ có thể căn cứ theo mấy thông tin này để lần mò ra nhiều manh mối hơn.

Cho dù không thể xác nhận địa điểm và thời gian lên xe nhưng nếu có người từng nhìn thấy nạn nhân ở trạm nào đó, chí ít cũng có thể xác định được khoảng thời gian nhất định…

Phương Trấn Nhạc nhíu mày thở ra một hơi, quay đầu lại không nhịn được mà hỏi Dịch Gia Di: “Cô có phát hiện gì không?”

Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào thi thể đến ngây người, vẫn như vừa rồi đứng bên ngoài xe đối diện với thi thể, thi thoảng sẽ ghi lên quyển sổ nhỏ, thoạt nhìn giống như có phát hiện gì đó.

Nhưng sau khi nghe được câu hỏi, cô vẫn chỉ lắc đầu, tỏ vẻ tạm thời chưa có phát hiện gì cả.

Phương Trấn Nhạc hơi nghiêng đầu, cứ cảm thấy hình như tiểu Thập Nhất đang che giấu điều gì đó.

“Phán đoán sơ bộ là thời gian tử vong trên sáu tiếng, thời gian cụ thể vẫn cần phải đợi sau khi về phòng giải phẫu kiểm tra nhiệt độ gan.” Hứa Quân Hào vừa kiểm tra sơ bộ thi thể một lượt, vừa mở miệng giới thiệu với Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di: “Nạn nhân tự mình đi lên đây và chọn tư thế ngồi như vậy, anh ta chủ động che giấu vết thương của mình, không muốn để người khác nhìn thấy, hơn nữa còn đội mũ trùm đầu, dại khái cũng nhằm vào mục đích như vậy.”

“Nguyên nhân tử vong có khả năng khá phức tạp đây.” Phương Trấn Nhạc tiếp lời.

“Đúng vậy.” Sir Hứa gật đầu, một lọn tóc mái đột nhiên rơi xuống từ mũ y tế, lúc rũ xuống bên gò má thi thoảng lại cọ vào mắt, rất ảnh hưởng đến công việc. Hai tay Hứa Quân Hào đều đang bận, hơn nữa đã đeo găng tay sờ qua thi thể chắc chắn không có khả năng lại đụng vào người mình nữa, cho nên anh ta quay đầu liếc nhìn người bên cạnh.

Davis vừa khảo sát hiện trường xong cũng đã sờ qua thi thể, chỉ có găng tay mà Thập Nhất đeo là vẫn còn sạch sẽ, vì thế anh ta mở miệng cầu sự trợ giúp: “Làm phiền giúp tôi kẹp tóc mái với, kẹp tóc của tôi ở túi bên trái.”

Dịch Gia Di nhướn mày, chậm một giây mới định cúi người lấy kẹp tóc trong túi của sir Hứa, nhưng lại có một người khác đã giành trước một bước.

Bình Luận (0)
Comment