Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 389 - Chương 389 - “Địa Điểm Ném Xác” Di Động 5

Chương 389 - “Địa điểm ném xác” di động 5
Chương 389 - “Địa điểm ném xác” di động 5

Chương 389: “Địa điểm ném xác” di động 5

“Để tôi làm cho.” Phương Trấn Nhạc hơi đẩy Dịch Gia Di ra, dẫn đầu thò tay vào trong túi áo của Hứa Quân Hào lấy kẹp tóc ra, anh nhíu mày, vẻ mặt tối tăm, nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Quân Hào rồi kẹp tóc của đối phương lên mũ y tế.

Kẹp đóng lại cạch một cái vang lên bên tai Hứa Quân Hào, chẳng hiểu sao lại có loại cảm giác đinh tai nhức óc, giống như có người đang ở bên tai anh ta dùng sức nghiến răng vậy.

“…” Khóe miệng của Hứa Quân Hào co rút.

Một nhân vật vô cùng giống Diêm La như Phương Trấn Nhạc lại bằng lòng giúp anh ta kẹp tóc… lúc anh ta cầu sự trợ giúp luôn trực tiếp bỏ qua tổ trưởng Phương.

Thật khiến người bất ngờ.

Nhưng… hình ảnh này thật sự…

Sau khi cảm ơn, anh ta quay đầu tiếp tục chuyên tâm làm việc, chỉ là trong lúc bận rộn lại nổi lên một suy nghĩ: Có lẽ nên cắt tóc rồi.

Dịch Gia Di quay đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, đối diện với ánh mắt của đối phương, cô theo bản năng hạ khóe môi.

Phương Trấn Nhạc gật đầu, cũng không biết là đang biểu thị “không cần khách sáo” hay là có ý gì nữa.

Kiểm tra thi thể đơn giản xong, Hứa Quân Hào đứng thẳng người, duỗi gân cốt rồi mới vẫy tay với cấp dưới.

Bởi vì thi thể đang ở giai đoạn căng cứng nghiêm trọng nhất, không có cách nào đựng vào trong quan tài nên chỉ đành đựng trong túi mang đi.

Sau khi về cục cảnh sát, Hứa Quân Hào lại dẫn đội tăng ca khám nghiệm tử thi, bộ phận khám giám định cũng không tiện đi đâu cả, sau khi anh Đại Quang Minh cầm quần áo của nạn nhân, vật thu thập được từ trong móng tay và những vật chứng khác đi, cũng bắt đầu một vòng xử lý và xét nghiệm.

Các thám tử cũng về văn phòng sắp xếp thông tin, Phương Trấn Nhạc viết mấy từ khóa lên trên bảng trắng:

Một, xe buýt chạy tuần hoàn: “địa điểm ném xác” di động.

Hai, tự mình ngồi lên xe, che giấu vết thương, đội mũ che mặt: Chạy trốn, ẩn núp?

Ba, thân phận của nạn nhân là?

Bốn, tới từ đâu?

Năm, định đi đâu?

Sáu, tại sao lại bị thương?

Bảy, hung thủ là?

Tám, động cơ gây án? Nạn nhân có phải cũng thấy hổ thẹn?

Lưu Gia Minh nhìn Phương Trấn Nhạc viết xong, không nhịn được mà mở miệng đầu tiên.

“Nói không chừng nạn nhân bỏ trốn sau khi đánh nhau ẩu đả với ai đó? Bằng không tại sao anh ta không báo cảnh sát, cũng không đi bệnh viện? Nói không chừng vẫn là anh ta ra tay trước thì sao?”

“Ngày mai em sẽ đi điều tra những người mất tích ở các cục cảnh sát khác, xem có thể tìm được nạn nhân không?” Gary chủ động lên tiếng.

“Được.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, sau đó nói với Lưu Gia Minh: “Ngày mai Gia Minh cũng căn cứ theo dấu vân tay đi điều tra kho vân tay ở các cục cảnh sát, so sánh xem có thể xác định được thân phận của nạn nhân hay không?”

“Vâng, anh Nhạc.” Lưu Gia Minh sảng khoái đáp.

“Ngày mai Thập Nhất theo dõi báo cáo của bộ phận pháp y, chú Cửu chú ý báo cáo của bộ phận giám định.” Phương Trấn Nhạc tiếp tục nói.

“Yes, sir.”

“Không thành vấn đề, anh Nhạc.”

Chú Cửu và Dịch Gia Di lần lượt đáp.

Phương Trấn Nhạc lại nhìn giờ, thấy đã gần ba giờ sáng: “Hôm nay tan làm trước, đơn xét nghiệm sẽ không cho ra nhanh như vậy, sáng mai mười giờ có thể đến cục cảnh sát là được.”

Nghe được thông báo tan làm, mọi người lập tức hạ bả vai, ngày hôm nay thật sự mệt muốn chết mất.

Vừa chuyển nhà vừa náo loạn, buổi tối còn phải tăng ca, đúng là rất vất vả.

“Vẫn như cũ, chú Cửu cứ về nhà đi, những người khác để tôi tiễn.” Phương Trấn Nhạc vỗ lòng bàn tay, gọi đám trẻ đi theo mình, giống như một đàn vịt đi ra khỏi cục cảnh sát tới chỗ đỗ xe Jeep.

Sau đó lần lượt dỡ hàng tại từng địa điểm.

Khi Dịch Gia Di ngồi lên xe vẫn luôn nhìn chằm chằm cánh tay bên ngoài cửa sổ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Mà trong mấy tiếng này, cô lần lượt ghi chép lên sổ, bất chợt viết một biển trạm xe buýt hai tầng, tên mấy con đường và một số bảng chỉ hướng.

Theo quan điểm của người khác, thứ này trông có vẻ giống bản đồ kho báu của vua hải tặc khiến người không sao hiểu được.

Nhưng nếu người chết có thể sống lại và nhìn thấy mấy câu chữ này sẽ biết thứ mà Dịch Gia Di ghi chính là tuyến đường hoàn chỉnh trước khi anh ta lên xe.

Bình Luận (0)
Comment